NĂM EM GẶP ANH - Trang 158

16

Tôi thức giấc lúc nửa đêm, nghe thấy cũng cái giọng nói khe khẽ đó được

ngọn gió dịu dàng mang đi khắp nhà, như thể cơn gió nhẹ là một người đưa
thư mang những tin nhắn chỉ đặc biệt dành cho tôi. Ngay khi mở mắt, tôi
biết mình hoàn toàn tỉnh táo và sẽ thức cả đêm cho xem. Điều này bất chấp
tình trạng tôi đang kiệt sức và mệt lử; cả ngày làm vườn khiến tôi đau lưng
khủng khiếp, đến mức cảm thấy ảnh hưởng của nó trong mỗi cử động,
nhưng đó là một sự đau nhức thỏa mãn. Không phải là cơn đau đầu tôi
thường có khi nói chuyện quá lâu trên điện thoại di động, đau nóng cả tai lẫn
má và nhức mắt khi cả ngày nhìn chăm chăm vào màn hình máy vi tính,
hoặc là những vấn đề về thắt lưng và sự căng cơ vai do ngồi sai tư thế ở bàn,
ngồi khòm lưng trước máy vi tính. Không hề giống trường hợp nào, không
giống cả sự đau nhức khi tập thể dục trở lại sau một thời gian ngưng. Cảm
giác này khác hẳn và thỏa mãn một cách trọn vẹn mà tôi hầu như không biết
tại sao. Và dù đang kiệt sức, tâm trí tôi vẫn sống động. Có lẽ do được tiếp
thêm sinh lực từ thiên nhiên, nhưng chủ yếu là vì nỗi thắc mắc không biết vì
sao bác sĩ Jameson lại lần nữa ngồi với anh ở cái bàn trong vườn, giữa trời
đêm lạnh cóng lúc một giờ sáng. Việc gì mà quan trọng đến nỗi không thể
bàn vào ban ngày? Còn khó hiểu hơn nữa là anh và ông ta có quái gì chung
với nhau? Cả hai người đều có rất ít khả năng để trở thành một liên minh, có
lẽ ít hơn cả anh và tôi - và nó phải có ý nghĩa gì đó. Cuối cùng tôi suy luận
ra anh là một người bừa bãi và bác sĩ Jameson cần dọn sạch sẽ mọi thứ, sửa
chữa mọi vật. Anh hẳn là thành phần được đội dân phòng của ông ta “quan
tâm” ; có lẽ ông ta xem anh như là một mối đe dọa tiềm ẩn đối với mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.