NĂM EM GẶP ANH - Trang 160

“Bây giờ thì tiệc trà của kẻ ghét bỏ khùng điên đã trọn vẹn,” anh nói. “Đã

đến giờ khóc chưa?”

Điều đó xúc phạm nhưng tôi không cắn câu đâu. “Tôi e rằng bạn của

chúng ta là một người thích trêu chọc,” bác sĩ Jameson nói, một cách bí ẩn,
vui vẻ. “Tôi sẽ không chú ý nhiều đến thế đâu.”

“Tôi được trả lương cho việc đó,” anh nói.
“Không còn như vậy nữa.” Tôi liếc trộm anh qua cái tách trà của tôi. Có

lẽ tôi đang trông chờ một trận chiến, hoặc không. Tôi định hòa theo giọng
điệu của anh, nhưng không thành công. Anh nhìn tôi lạnh lùng đến nỗi khiến
tôi ngạc nhiên và biết mình đã gợi đến một nỗi đau buồn. Và tôi thích điều
đó.

Tôi mỉm cười. Huề vốn nhé. “Chuyện gì đã xảy ra, Matt? Bob không sắp

xếp ổn thỏa cho anh à? Cứ tưởng là anh đã tính toán như vậy chứ...” Tôi bắt
chéo những ngón tay như anh đã từng làm.

“Bob bị một cơn đau tim,” anh ảm đạm nói. “Anh ấy đang sống đời sống

thực vật ở bệnh viện. Chúng tôi không nghĩ Bob sẽ thực hiện điều đó.”

Tôi cảm thấy khủng khiếp. Nụ cười của tôi tắt đi nhanh chóng. “Ôi trời ơi.

Matt. Tôi rất lấy làm tiếc.” Tôi lắp bắp một lời xin lỗi, cảm thấy khiếp sợ.

“Bob bị sa thải,” bác sĩ Jameson nói. “Matt, làm ơn đi.” Anh cười khúc

khích, nhưng nghe không vui lắm và tôi nổi khùng lên vì anh bắt tôi phải
cảm thấy như thế, khiến tôi phải xin lỗi anh.

“Bác sĩ J, người phụ nữ này lên và xuống còn nhiều hơn một vũ công múa

cột.”

“Này này,” bác sĩ Jameson cảnh báo.
Tôi không thể bàn cãi về thực tế này - lên và xuống, nhưng không phải

như người vũ công. Mà đó là tâm trạng của tôi với anh.

“Vậy là bạn anh bị sa thải rồi” , tôi nói, quay lại làm một ngụm trà, cảm

thấy lâng lâng trở lại. “Điều đó có vẻ không tốt cho thủ tục điều tra tư cách
đạo đức của anh đâu nhỉ, phải vậy không?”

“Không, không tốt, vậy đấy.” Anh nhìn tôi chăm chăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.