NĂM EM GẶP ANH - Trang 162

“Tôi bị nghiện,” cuối cùng anh nói, nhưng đó không phải là một lời biện

hộ, mà là một sự thừa nhận. Tôi nhìn bác sĩ Jameson ngạc nhiên. “Tôi lỡ
dùng vài viên thuốc chống trầm cảm với rượu trước chương trình đó.”

“Và anh không nên làm điều đó.” Bác sĩ Jameson lắc đầu quầy quậy, ông

đã biết chuyện này rồi. “Những viên thuốc đó mạnh lắm, Matt. Anh đáng lý
không nên uống chút rượu nào. Anh không thể dùng chúng với nhau. Thẳng
thắn mà nói, anh không nên dùng những viên thuốc đó.”

“Cháu đã dùng chúng trước đây rồi và nó vẫn ổn, ngoại trừ việc cháu có

uống vài viên thuốc ngủ trong buổi sáng ngày hôm đó,” anh giải thích. Bác
sĩ Jameson dùng hai tay ôm đầu trong nỗi kinh hoàng.

“Vậy là anh thừa nhận buổi biểu diễn của anh trong đêm Giao Thừa là sai

trái,” tôi nói, ngạc nhiên vì sự thừa nhận làm sai hơn là sự pha chế thuốc ngủ
mà anh đã uống.

Anh nhìn tôi, nhướng lông mày lên, không chút xúc cảm gì trước việc tôi

trêu tức anh. Khi thấy anh sẽ không lặp lại điều đó, tôi quay nhìn bác sĩ
Jameson.

“Vậy, kỳ nghỉ của bác thế nào?”
“Ồ, à,” ông ta chú ý trở lại. “Khá thú vị khi gặp bọn trẻ và...”
“Trời mưa suốt hai tuần, họ bị mắc kẹt trong nhà và để bác sĩ J làm mọi

việc như một người giữ trẻ.”

“Đó đâu phải là ngày tận thế.”
“Bác sĩ Jameson, chú nói cháu hãy đối mặt với hiện thực, đây là lúc chú

làm điều tương tự. Họ đã lợi dụng chú.”

Bác sĩ James trông có vẻ thua trận.
Ngân vang trong tai tôi câu nói chú bảo cháu hãy đối mặt với hiện thực.

Tôi nghĩ thoáng qua về mối quan hệ giữa anh và vị bác sĩ tốt bụng; đối mặt
với hiện thực không phải là điều mà tôi nghĩ anh sẽ làm vào giờ này, ngoài
vườn.

“Cháu rất tiếc khi nghe điều đó,” tôi nói với bác sĩ Jameson.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.