NĂM EM GẶP ANH - Trang 159

người trên con đường này qua việc đập vỡ đèn đường, cửa sổ và gara của
chính mình.

Tôi quăng tấm khăn trải giường đi và chấp nhận thua cuộc. Anh đã lừa

phỉnh được tôi.

Tôi băng qua đường trong đôi ủng Ugg và áo khoác Puffa, mang theo một

bình trà và vài cái tách.

“À, chính người phụ nữ này đây,” bác sĩ Jameson giới thiệu, như thể cả

hai người đang nói chuyện về tôi.

Anh nhìn tôi, mắt lờ đờ, say xỉn như thường lệ. “Thấy không, cháu đã nói

với chú là cô ta mê cháu mà,” anh nói cộc lốc, nhưng không tỏ vẻ hăng hái
gì lắm.

“Chào, bác sĩ Jameson. Trà nhé?”
“Làm ơn.” Đôi mắt mệt mỏi của ông lấp lánh trong ánh trăng, đêm thứ hai

bận rộn liên tục đến quá nửa đêm của ông.

Tôi thậm chí chẳng bận tâm để mời anh một tách trà. Anh đang nâng niu

một ly rượu whisky và cái chai vơi hết một nửa để trên bàn. Tôi không biết
anh đã uống bao nhiêu rồi. Có lẽ hai hay ba ly gì đó, từ cái chai này. Mùi
whisky đậm đặc trong không khí, nhưng có thể nó đang tỏa ra từ cái chai mở
nắp chứ không phải từ hơi thở của anh. Sinh lực của anh đêm nay khác hẳn;
anh ta có vẻ như thua trận, cuộc chiến đã nằm ngoài khả năng của anh. Dù
vậy vẫn không ngăn nổi anh cắn trộm tôi, dù nhẹ hơn mọi khi.

“Bộ pijama đẹp đấy,” anh lên tiếng.
“Đây không phải là pijama.” Tôi cẩn thận kiểm tra chiếc ghế tránh các

mảnh đá bể vẫn còn rải rác khắp nơi cho dù Fionn đã quét dồn thành đống
sau buổi tối hôm qua, rõ ràng trái ngược với ý định của cậu ta từ âm thanh
giận dữ của những nhát chổi tấn công nền bê tông. “Đây là quần mặc trong
nhà,” tôi đáp lại và anh thở phì phì.

Tôi ngồi đối diện với anh ở đầu kia của cái bàn, ấp hai bàn tay xung

quanh tách trà để giữ ấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.