“Mẹ đã làm vậy à?”
“Chắc chắn. Mời cô ta đến lúc bảy giờ chiều, dù mãi đến tám giờ mới bắt
đầu. Giả vờ là nhầm giờ và để cô ta ngồi trong phòng khách trong lúc mẹ
con đưa hai đứa đi ngủ.”
Tôi cau mày. “Đó là chiêu gỡ gạc của mẹ à? Bắt một người phụ nữ giao
nộp một tiếng đồng hồ cho mẹ một cách vô ích à?”
Dì Jenifer mỉm cười và tôi biết là mình đã bỏ qua cốt lõi của vấn đề. “Mẹ
con đã muốn cô ta thấy Heather khi ở nhà, cái cách con bé cư xử như mọi
khi, vẻ tự nhiên của Heather, ba người gia đình con với những thói quen vào
buổi tối giống như bất cứ gia đình nào khác vào thời điểm đó mỗi ngày. Mẹ
con muốn chắc chắn người phụ nữ đó thấy và nghe mọi việc – trong trạng
thái bình thường, dì đoán vậy. Và con có biết người phụ nữ đó là ai không?”
Tôi lắc đầu. “Carol Murphy.”
“Nhưng cô Carol và mẹ đã là những người bạn thân.”
“Chính xác. Họ đã trở thành bạn thân sau chuyện đó.”
Tôi cố gắng để tiêu hóa thông tin đó. Cô Carol là người bạn trung thành
nhất của mẹ. Họ dính nhau như sam như tôi có thể nhớ. Tôi không thể xử lý
thông tin này, rằng cô Carol đã từng có loại quan điểm như vậy về Heather.
Điều đó cũng có thể, nhưng tôi vật lộn với nó và sự yêu mến của tôi dành
cho cô ta đột nhiên bị lu mờ đi. Trong phút chốc. Cái kiểu mà tình cảm của
tôi đối với một người luôn luôn thay đổi khi nhận thấy họ không biết rõ, đầy
đủ, chính xác, đúng đắn để nói hoặc đánh giá Heather.
Như thể cảm nhận được sự xáo trộn này, dì Jennifer tiếp tục: “Mẹ con
không bao giờ xóa sổ ai hết, Jasmine - bởi vì đó đúng là cái điều mà mẹ con
sợ người khác làm với Heather.”
Và đó là cái mà tôi đang tìm kiếm. Kế hoạch của tôi là lấy thông tin này
và áp dụng vào thực tế cuộc sống của tôi bằng cách nào đó. Và rồi kế hoạch
của tôi là không có kế hoạch gì hết.
Tôi tải xuống những hướng dẫn về cách làm một cái đài phun nước. Tôi
đã xem băng ghi hình một vài lần trên YouTube, một người đàn ông sang