NĂM EM GẶP ANH - Trang 188

18

Điều đầu tiên đánh thức tôi vào sáng thứ Hai là tiếng máy cắt cỏ ngay bên

ngoài cửa sổ. làm tổn thương tôi theo nhiều cách khác nhau. Trước nhất bởi
vì bây giờ mới hơn tám giờ sáng, và nói chung đó là một âm thanh phiền
nhiễu, và thứ hai là vì tôi đã uống một chai vang đỏ trước khi đi ngủ. Có thể
tôi nói không đúng về số lượng, có thể đã nhiều hơn thế hoặc là một loại
rượu khác, nhưng tôi đang cảm thấy những tiếng huỵch, huỵch, huỵch xuyên
qua hộp sọ đâm thẳng vào những tế bào não, giết chết chúng rồi khoan
ngược vào sau gáy, chỗ mà tôi cảm thấy đang phập phồng trên gối. Người sử
dụng máy cắt cỏ vô tư lự đó có thể là bất cứ ai trong bốn cặp vợ chồng đã
nghỉ hưu quanh đây - chỉ làm việc theo lịch riêng của họ, không màng đến
suy nghĩ của người khác, đặc biệt khi họ biết tôi không còn đi làm nữa.
Nhưng rồi tôi biết đó là anh. Tôi biết điều đó trước cả khi nhấc đầu ra khỏi
gối, vì nó kéo dài lâu đến vậy. Không ai trên thế giới này có nhiều chừng đó
cỏ; chỉ một người làm vườn thiếu kinh nghiệm mới làm lâu như thế. Khi tôi
nhìn ra ngoài, cứ như là anh đang chờ tôi xuất hiện. Anh nhìn lên ngay lập
tức và vẫy chào tôi rất dễ thương. Tôi thấy sự mỉa mai đang nhỏ giọt ra từ
mọi lỗ chân lông. Rồi anh tắt máy cắt cỏ, đi băng qua đường hướng về nhà
tôi.

Tôi không thể cử động. Tôi chóng mặt quá. Tôi cần nằm xuống trở lại,

nhưng anh đứng ở cửa, đang nhấn chuông, thật lớn, thật lâu, như thể dí một
ngón tay vào vết bầm trên da tôi và ấn nó bùng nổ từng loạt ngắn tra tấn
theo mã morse. Tôi đổ sập lên giường, hy vọng nếu cứ mặc kệ thì anh sẽ bỏ
đi, nhưng hình như giống mọi việc khác, anh không bỏ đi, chỉ làm tình hình
tệ hơn. Cuối cùng, không phải anh làm tôi di chuyển mà cảnh tượng chai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.