NĂM EM GẶP ANH - Trang 190

“Chứ không phải cô chính là người luôn nhăn nhó cay đắng à?” anh nói,

và nụ cười của tôi phai dần.

Anh tiếp tục đi lòng vòng trong bếp. Tôi nghe tiếng chén tách, tiếng giấy

sột soạt, ngửi thấy mùi bánh mì nướng, rồi nghe tiếng ấm đun nước. Tôi
nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Khi tôi thức dậy, anh đang cầm một chén trà và bánh mì nướng bơ đưa

cho tôi. Bụng trào lên vì buồn nôn nhưng tôi lại có cảm giác đói.

“Ăn đi, nó sẽ giúp cô cảm thấy đỡ hơn đấy.”
“Lời khuyên từ chuyên gia à,” tôi chuếnh choáng nói và ngồi dậy.
Anh ngồi trong cái ghế bành đối diện tôi, bên cạnh khung cửa sổ sáng rực

rỡ đến nỗi tôi phải nheo mắt lại. Anh trông giống thiên thần với luồng ánh
sáng chiếu vào, những đường nét phía bên phải lại mờ mờ như thể là một
bức ảnh không gian ba chiều. Anh thở dài mệt mỏi, không có chút gì thánh
thiện trong hình ảnh đó. Cái thở dài, tôi nhận ra, không phải vì mệt. Không
biết vì sao nhưng anh trông có vẻ trẻ lại, hồng hào trong không khí tươi mát
buổi sáng sớm, quần áo thơm mùi cỏ mới cắt. Anh đang phiền muộn vì tôi.

“Cám ơn,” tôi nói, nhớ đến những cách cư xử của mình.
“Về buổi tối hôm đó...” anh bắt đầu.
Tôi làu bàu và phẩy tay bâng quơ với anh, hớp ngụm trà. Nó thật ngọt

ngào, ngọt hơn kiểu tôi thường pha, nhưng tôi thích. Nó tốt cho tôi trong lúc
này, và cơ thể tôi cảm thấy biết ơn vì không phải vodka. Tôi không muốn
nói về buổi tối đó, về những việc đã xảy ra giữa tôi và anh.

“Tôi xin lỗi đã ném cái ly vào cô.”
Anh nói điều này vẻ hết sức nghiêm túc. Thậm chí xúc động nữa, nhưng

tôi không thể chấp nhận.

Tôi nhai bánh mì một cách chậm rãi và nuốt. “Cả hai chúng ta đều sai,”

cuối cùng tôi nói. Tôi muốn đổi chủ đề khác.

Đây không phải là cái mà anh muốn nghe. Anh đang hy vọng được nghe

một lời xin lỗi từ tôi.

“Ồ, Jasmine, tôi phản ứng lại với những điều mà nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.