NĂM EM GẶP ANH - Trang 20

Tôi đã được mời đến ba bữa tiệc, nhưng không thể nghĩ đến điều gì khác

tệ hơn là nhảy từ bữa tiệc này qua bữa tiệc khác, đi tìm taxi vào đêm Giao
Thừa trong khí hậu như thế này. Chương trình tivi cũng có vẻ thú vị trong
đêm nay, và lần đầu tiên trong đời, tôi muốn xem chúng. Tôi quấn cái mền
len chặt hơn quanh người, hớp một ngụm vang đỏ, cảm thấy thỏa mãn với
quyết định ở nhà một mình, bất cứ ai ở ngoài kia, trong cái khí hậu đó, thì
thật là ngu xuẩn. Cơn gió lại gào lên, tôi với lấy cái điều khiển để tăng
volume, nhưng ngay lúc đó, tất cả đèn đóm trong nhà tôi và cả tivi đều tắt
phụt. Tôi chìm vào bóng tối và hệ thống báo động của ngôi nhà kêu “bíp
bíp” một cách giận dữ.

Nhìn vội ra ngoài cửa sổ, tôi thấy toàn bộ con đường cũng bị mất điện.

Không giống như những người khác, tôi không dùng nến. Thêm một lý do
để tôi phải mò mẫm tìm lối đi đến cầu thang và trèo vào giường lúc chỉ
mười giờ tối. Đáng buồn hơn là tôi vẫn không thoát được cảm giác bất lực.
Tôi xem chương trình Giao Thừa trên iPad đến khi hết pin, rồi tôi chuyển
sang iPod, nó hiển thị tín hiệu pin màu đỏ đầy đe dọa và giảm dần nhanh
chóng đến nỗi tôi chỉ có thể nghe tiếng hát. Tôi lại quay sang dùng laptop,
và khi nó hết pin tôi cảm thấy như muốn khóc.

Tôi nghe tiếng một chiếc ô tô trên đường và biết đã đến thời gian hành

động.

Tôi trèo khỏi giường và mở toang tấm rèm cửa. Không có ngọn đèn nào

trên cả con đường, tôi thấy ánh sáng lập lòe của những ngọn nến từ một vài
căn nhà nhưng hầu hết thì tối đen, đa số hàng xóm của tôi đều trên bảy mươi
tuổi và đang trong giường. Tôi tự tin rằng không ai có thể thấy tôi vì nhà tôi
cũng tối đen. Tôi có thể đứng ở cửa sổ với tấm rèm cửa mở rộng và thoải
mái xem buổi trình diễn mà tôi biết sắp diễn ra.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Và tôi gặp anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.