NĂM EM GẶP ANH - Trang 27

4

Một trong những điều tôi thích về kỳ nghỉ lễ Noel vừa qua là không ai

phải đi làm, điều đó đưa tất cả chúng tôi vào chung một vị trí. Mọi người
đều nghỉ lễ, tôi không phải so sánh và đối chiếu giữa tôi với họ, họ với tôi.
Nhưng bây giờ khi mọi người trở lại làm việc, tôi lại quay về với những cảm
xúc mà tôi đã có trước kỳ nghỉ.

Ban đầu tôi cảm thấy sốc, tận trong thâm tâm và rồi tôi tin rằng mình đã

trải qua một quá trình đau khổ khi khóc lóc nuối tiếc cho một cuộc đời đã
mất. Tôi giận dữ, tất nhiên là giận dữ; tôi đã từng xem Larry, người đồng
nghiệp, người sa thải tôi là bạn bè. Chúng tôi đã đi trượt tuyết cùng nhau
mỗi dịp năm mới, cứ đến tháng Sáu, tôi đi cùng anh ta và gia đình đến nghỉ
ngơi một tuần tại ngôi nhà nghỉ mát của anh ta ở Marbella. Tôi là một trong
số vài người được mời đến buổi tiệc trưởng thành phô trương của con gái
anh ta. Tôi là một trong nhóm nhỏ những người thân cận. Tôi không bao giờ
nghĩ rằng anh ta có thể hành động theo cách như vậy; rằng, mặc dù những
cuộc tranh luận nảy lửa thường xuyên xảy ra, mối quan hệ của chúng tôi
cũng không thể đi đến kết cục như thế này, rằng đơn giản là anh ta không có
đủ can đảm để làm điều này đối với tôi.

Sau cơn giận dữ, tôi từ chối chấp nhận là có một điều tồi tệ đã xảy ra. Tôi

không cần công việc mà là công việc cần tôi - và quá tệ, nó đã mất tôi. Và
rồi Noel đến, tôi lạc lối trong những sự kiện xã hội; các bữa tối, tiệc tùng và
những lễ hội say sưa đã làm tôi cảm thấy ấm áp, mơ hồ và quên lãng. Bây
giờ là tháng Một và tôi cảm thấy lạnh lẽo như cái ngày đi ra ngoài để chìm
trong một cảm xúc mới mẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.