NĂM EM GẶP ANH - Trang 29

cha có cơ hội thứ hai để yêu, và cũng thật hay khi ông có thể đón nhận
cương vị làm cha một cách trọn vẹn, đúng đắn lần đầu tiên trong đời. Ông
đảm nhận hoàn toàn công việc thay tã, cho bé ăn bữa khuya, cai sữa và bất
cứ việc gì để nuôi lớn một đứa trẻ. Ông bừng sáng mỗi ngày với niềm hãnh
diện về cô bé, một cô gái nhỏ xuất sắc có thể tự mình làm những việc không
thể tin được. Lớn lên, biết đi, biết nói. Ông ngạc nhiên về những khả năng
thiên phú của cô bé, kể không chán những câu chuyện dài về những việc bé
làm được trong ngày, những điều buồn cười mà bé nói, một hình ảnh thông
minh nổi bật đối với một đứa trẻ còn bé xíu. Như tôi đã nói, điều đó thật hay,
thật dễ thương. Nhưng cha tôi quan sát những điều đó với một niềm vui đầu
tiên, như một người chưa từng bao giờ thấy những điều đó xảy ra trước kia.

Điều đó khiến tôi suy nghĩ trong vài tuần vừa qua, bởi vì tôi có thời gian

để làm điều đó, và tôi tự hỏi sự ngạc nhiên thích thú, vẻ sửng sốt vô điều
kiện và sự nể phục của ông ấy ở đâu khi tôi và chị Heather lớn lên. Nếu đã
từng có những điều đó, thì hẳn nó đã bị khuất sau cái mặt nạ của sự phiền
phức và đầy trở ngại. Thỉnh thoảng khi ông chỉ ra điều gì đó tuyệt vời mà
Zara đã làm, tôi chỉ muốn gào lên với ông rằng những đứa trẻ khác cũng như
vậy, bạn biết đấy, những đứa trẻ giống như Heather và tôi, và cái cách không
thể diễn tả được mà chúng tôi cũng đã từng trải qua cách đây hơn ba mươi
năm. Nhưng tôi đã không quát lên. Điều đó đáng lẽ làm tôi cảm thấy cay
đắng và quặn đau nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, và điều đó hẳn đã
tạo nên một nguồn năng lượng từ hư không. Tôi tự nói với mình rằng sự vô
công rỗi nghề đã dẫn đến những ý nghĩ thất vọng này.

Tôi thường xuyên tự vấn, nếu mẹ còn sống, không biết mẹ sẽ cảm thấy

thế nào khi thấy cha trở thành người đàn ông như bây giờ - chung thủy, ẩn
dật, người chồng và người cha tận tụy. Có những ngày tôi thấy mẹ tỏ ra rất
bình tĩnh, khoan dung, thông cảm tuy nhiên trong những ngày khác tôi lại
nghe giọng nói mệt mỏi của một người mẹ đơn thân kiệt sức đã nuôi tôi
trưởng thành, phun ra những điều độc ác về cha và sự vô tình của ông. Nghe
thấy cái nào thì tùy thuộc vào tâm trạng của tôi. Mẹ mất vì ung thư vú khi bà
mới bốn mươi tư. Quá trẻ để chết. Tôi mới mười chín. Quá trẻ để mất mẹ.
Đó là điều khó khăn nhất đối với mẹ, tất nhiên, phải rời bỏ thế giới này khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.