NĂM EM GẶP ANH - Trang 30

mà mẹ không muốn. Mẹ có những điều muốn thấy, những việc muốn làm,
những việc mà mẹ đã phải hoãn lại chờ đến khi tôi ra trường, trưởng thành,
thì bà mới bắt đầu cuộc đời của mình. Mẹ chưa hoàn thành được, theo nhiều
nghĩa, bà còn chưa bắt đầu. Mẹ có đứa con đầu tiên lúc hai mươi bốn tuổi,
rồi hai mươi lăm tuổi, mẹ đã nuôi lớn những đứa con của mình và đã làm
mọi việc cho chúng tôi thay vì giữ khoảng thời gian đó cho riêng mình.

Sau khi mẹ mất, tôi sống trong ký túc xá và chị Heather ở lại nhà điều

dưỡng mà chị đã chuyển vào lúc mẹ đang điều trị. Thỉnh thoảng tôi tự hỏi tại
sao mình lại quá ích kỷ, đã không nhận chăm sóc chị Heather. Tôi đã không
hề ngỏ lời. Tôi hiểu, bắt đầu cuộc đời của chính mình là điều cần thiết,
nhưng tôi không tin mình có nghĩ về điều đó, dù chỉ thoáng qua. Ích kỷ
không phải là không muốn, mà ích kỷ là không hề nghĩ về nó. Tôi nghĩ lại
và nhận ra rằng vào lúc đó tôi đã có thể giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Dường như
tôi đã để mẹ làm mọi việc một mình. Tôi đã có thể ở bên mẹ, sát cánh với
mẹ nhiều hơn, thay vì hỏi bà về mọi việc sau đó. Nhưng lúc đó tôi ở tuổi vị
thành niên, thế giới chỉ xoay xung quanh tôi, và vì tôi thấy chị tôi đã ở đó
với mẹ.

Heather là chị của tôi: chỉ lớn hơn một năm. Chị đối xử với tôi như đối

với đứa em gái bé bỏng nhỏ hơn rất nhiều tuổi. Tôi yêu chị vì điều này. Tôi
biết rằng tôi chỉ là một sự rủi ro, bởi vì mẹ tôi không hề có ý định có thêm
một đứa con khác sớm như vậy sau khi sinh chị Heather. Mẹ bị sốc, cha thì
thật đáng sợ; ngay từ đầu ông chỉ kham nổi một đứa con, đã quá sức với một
đứa bị Down và bây giờ lại chuẩn bị có thêm một đứa khác. Chị Heather sợ
cha; ông không biết đối xử với chị thế nào. Khi tôi ra đời, ông càng rời xa
gia đình hơn, tìm kiếm hạnh phúc bên ngoài, nơi có những người đàn bà
khác, những người có nhiều thời gian để ngưỡng mộ và vui vẻ với ông.

Trong lúc đó mẹ tôi đối mặt với thực tại bằng sự mạnh mẽ và tự tin đến

nỗi mặc dù mẹ đã thú nhận sau đó là rất sợ hãi, tôi chưa bao giờ thấy điều đó
ở bà, chưa bao giờ thấy sự run rẩy, do dự hay là một bước đi sai, mẹ luôn
luôn tỏ vẻ như mẹ có thể kiểm soát được mọi việc. Mẹ nói đùa, và xin lỗi
rằng đã để tôi tự lớn lên. Tôi luôn luôn biết rằng chị Heather là quan trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.