NĂM NGƯỜI ĐÀN BÀ SI TÌNH - Trang 70

Thấy anh hỏi hết sức hăm hở, mụ có cảm tình với anh, cuối cùng hỏi anh:

“Thế người cậu yêu là ai vậy? Cứ nói đi, tôi không lộ cho ai biết đâu.”

Anh ta quên cả giữ gìn, tuôn hết nỗi lòng ra cho mụ nghe: “Người tôi yêu

sống không xa đây đâu. Tôi yêu Osen, người hầu gái trong nhà kia kìa. Tôi
gửi cho nàng đến một trăm lá thư mà không có một chữ trả lời.”

Mụ già gật đầu bảo: “Cậu cũng chẳng cần đến con kỳ nhông làm gì. Tôi

sẽ khơi dòng suối tình cho cậu. Tôi sẽ vén mây, bắc cầu cho cậu thỏa nguyện
mà không phải chờ lâu đâu.”

Anh ta đâm ngại khi thấy mụ nói dễ dàng như thế: “Nếu bà đòi nhiều tiền,

tôi sợ tôi không đủ sức trả, mặc dầu tôi muốn chết đi được. Mùa này tôi vất
vả quá, kiếm chẳng được gì. Chứ tôi mà có tiền thì tôi đâu tiếc gì. Tôi chỉ có
thể hứa cho bà một bộ áo bông mặc Tết và một bộ áo hạng vừa mặc vào dịp
giáp hạ. Thế được không?”

“Tình yêu nói theo kiểu đó chỉ là vị kỷ. Tôi không có ý đòi cậu những thứ

đó. Cậu biết đó, làm cho một người yêu cậu là cả một nghệ thuật lớn lao.
Trong đời tôi đã giúp hàng ngàn người và lúc nào cũng thành công. Được
rồi, tôi sẽ tìm cách cho cô ta gặp cậu trước ngày lễ hội tháng Chín này.”

Ngọn lửa tình bùng cháy dữ dội trong lòng anh thợ đóng thùng, anh ta kêu

lên: “Bà ơi, tôi hứa là sẽ cung cấp củi cho bà dùng để nấu trà suốt đời, bà
nhá.”

Trên đời này, làm sao mà ta có thể biết được một người có thể sống bao

lâu, cho nên, thật là thú vị khi thấy ái tình đã khiến anh ta hứa một điều lớn
lao như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.