NĂM NGƯỜI ĐÀN BÀ SI TÌNH - Trang 95

Nàng chua chát nghĩ: “Chàng có quá đủ người yêu rồi, mình làm sao chen

vào được nữa. Mình chỉ gặp chàng để giãi bày hết tấm lòng rồi thôi.”

Oman bèn tiến về phía Gengobei, bước đi quả quyết khiến hai thiếu niên

hoảng sợ và vụt biến vào đêm tối. Nàng đứng sững, ngạc nhiên vì việc hai
người thoắt biến trong khi Gengobei thì ngạc nhiên vì sự hiện diện của nàng.

“Chàng trẻ tuổi kia, người là ai vậy?” – Chàng hỏi.

“Như ngài thấy, tôi là một kẻ vướng vào tình yêu. Thưa đại sư, tôi đã

nghe nói rất nhiều về ngài nên tôi liều thân vượt bao dặm đường đến đây để
gặp mặt ngài. Nhưng những tình nhân vừa rồi của ngài… tôi đâu có hay.
Thế ra, tôi đã yêu ngài vô vọng. Tôi đã nhầm lẫn.”

Trong lúc nàng đang thổn thức thì Gengobei vỗ tay sung sướng: “Làm sao

mà ta ghẻ lạnh với một mối tình như thế được.” Chàng kêu lên trong khi con
tim yếu đuối của chàng như bật ra với nàng. “Hai cậu thiếu niên mà người
thấy vừa rồi đã chết từ lâu, đó chỉ là ảo ảnh mà thôi.”

Oman khóc và chàng cũng khóc theo, “Hãy yêu tôi như yêu họ,” nàng van

nài, “Xin đừng đuổi tôi đi.”

Chàng ôn nhu nói: “Khó mà vượt qua nổi tình yêu, ngay cả đối với kẻ

xuất gia đi nữa.”

Chắc đức Phật cũng tha thứ cho chàng thôi. Nói cho cùng, Gengobei đâu

biết người yêu của mình là gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.