NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1147

bọn họ là những người trong tay cầm quyền hành to lớn như vậy, cho nên,
theo bản năng bọn họ tự cho là những chuyện mà mình làm chính là vì
muốn tốt cho người khác.

"Ôi chà, thôi quên đi, chuyện của hai người thế nào tôi đây không quan

tâm nữa, nhưng mà Nhị Manh Hóa à, tình hình của Tần Mặc bây giờ thật
sự rất không tốt, nếu như có thể, có lẽ em cũng nên đến thăm..."

"Nếu như không có chuyện gì khác nữa, vậy thì tôi cúp máy đây." Tô

Song Song cố ý xem nhẹ ngữ điệu có vẻ trầm trọng kia của Bạch Tiêu, giả
bộ như vẫn rất bình thản, chỉ nói lại một câu. Cô đang định tắt điện thoại thì
trong tích tắc đó, Bạch Tiêu vội vàng nói số phòng bệnh và bệnh viện nơi
Tần Mặc đang nằm điều trị cho Tô Song Song biết.

Tô Song Song cầm bắt điện thoại trong tay ngồi ở trên chiếc giường nhỏ

của mình, nhìn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của Tần Mặc đang chồng chất
thành một đống ở trước mặt, cứ một mực ngẩn người ra như vậy.

Cô có thể lừa gạt tất cả mọi người, lừa gạt chính bản thân mình, nhưng

cô không thể lừa gạt không được trái tim của mình, giờ khắc này, lòng của
cô thấy khó chịu đến cực độ.

Đợi cho buổi tối lúc Tần Dật Hiên đến, Tô Song Song mới lấy lại được

tinh thần, đang muốn đứng dậy mở cửa, hai chân chợt run lên một hồi, cô
vừa bước lên trước một bước, liền ngã nhào vào trên mặt đất, nghe rầm một
tiếng, mạnh tới mức Tần Dật Hiên đang ở ngoài cửa, gõ cửa, trong nháy
mắt bị dọa sợ đến nỗi không nói lên được tiếng nào.

"Song Song, em làm sao vậy?" Tần Dật Hiên dán sát lỗ tai vào ở trên

cửa, cẩn thận lắng nghe từng ly từng tí, trong nội tâm thấy lo lắng, trên
gương mặt cũng biểu cảm tràn ngập căng thẳng.

Tô Song Song bị cú ngã này làm cho thần trí như u mê đi, hoàn toàn

không nghe thấy tiếng của Tần Dật Hiên đứng chờ ở ngoài cửa đang nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.