NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 166

Nói xong, Bạch Tiêu lấy lại tinh thần, lúc đi đến bên cạnh Tần Mặc còn

vươn tay vỗ vỗ vào vai anh nói: “Không có chuyện gì đâu, ông còn nói
muốn ôm chắt nữa mà, với tính khí bướng bỉnh như vậy, nếu không ôm
được chắt thì không cam lòng ra đi đâu!”

“Hừ” Tần Mặc vẻ mặt cứng ngắc nhưng dường như đã bình thường trở

lại chút ít, hừ một tiếng, sau đó kéo tay Tô Song Song ngồi một bên ghế.

Thời gian trôi qua chậm chạp, Tô Song Song nhìn đồng hồ, quả thật chỉ

mới nửa tiếng thôi. Nhưng cô cảm giác mỗi giây đều bị kéo dài ra, giày vò
tinh thần của những người đang chờ ở nơi này.

Đột nhiên chiếc bảng trên cửa tắt đèn, Tô Song Song mạnh mẽ đứng lên,

Tần Mặc lại nhanh hơn cô một bước, liền kéo cô hướng về phía cửa phòng
phẫu thuật.

Bác sĩ trưởng khoa đã phẫu thuật liên tục mười giờ liền, lúc này mắt ông

đầy tơ máu, nhìn thấy Tần Mặc liền gật đầu, cung kính nói: “Tần thiếu gia,
lão gia hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng phải quan sát một thời gian
ngắn nữa, nếu sáng mai tỉnh lại thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu…”

Câu kế tiếp, vị Bác sĩ lại không nói gì, nhưng mọi người đều hiểu, Tần

lão gia tuổi cao như vậy, nếu không tỉnh lại, có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh
lại nữa.

“Được rồi, cảm ơn ông.” Giọng nói Tần Mặc rất rõ ràng, nhưng Tô Song

Song biết trong lòng của anh nhất định không bình tĩnh, bởi vì ở giữa nơi
bàn tay hai người đang nắm, mồ hôi đã lấp đầy.

“Không sao rồi! Chúng ta đi vào xem ông nội, chắc lát nữa sẽ tỉnh thôi!”

Tô Song Song ra vẻ nhẹ nhõm nói, sau đó kéo cơ thể cứng ngắt của Tần
Mặc rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.