như vậy, cho tới nay cô đều cho rằng anh trở thành thiếu gia nhà người có
tiền, sống sung sướng thịnh vượng.
“Nếu như chịu đựng không được, làm sao có thể kế thừa gia nghiệp nhà
họ Tần, chính là bởi vì là dòng bên, dã tâm lớn hơn nữa, em cô nhóc ngu
ngốc, anh và Tần Mặc, chính là kẻ địch trời sinh.”
Ý thức của Tần Dật Hiên hơi tan rã, anh chưa bao giờ nói những chuyện
này với người khác, ở bên cạnh Tô Song Song, cực kỳ thả lỏng, mới lời nói
không mạch lạc, nghĩ đến đâu nói đến đó, một câu nói cực kỳ không mạch
lạc.
Nói đến đây anh bắt đầu ho kịch liệt, thân thể anh vốn không tốt, từ trại
huấn luyện trở lại, anh suýt chút nữa mất mạng, ở bệnh viện nuôi một
tháng, mới miễn cưỡng xuống giường, bây giờ có thể khôi phục lại dáng vẻ
này, đã coi như kỳ tích.
“Anh...” Tô Song Song nhìn trong đôi mắt tan rã của Tần Dật Hiên lộ ra
một đau thương chưa từng thấy, trong lòng liền khó chịu theo.
“Nếu như có thể, anh rất hy vọng, cho tới bây giờ đều không rời khỏi bên
cạnh em, khụ khụ...” Tần Dật Hiên chợt hít sâu một hơi, mới dừng ho khan
lại.
Tô Song Song lại không nghe nổi nữa, túm lấy tay anh: “Anh, tạm thời
anh đừng nói nữa, em đi mua thuốc cho anh!”
“Khi anh biết cha mẹ qua đời, anh muốn chạy về, anh sợ khi em khóc,
bên cạnh không có ai, không có ai trêu chọc cho em cười, không có ai...
Khụ khụ...”
Tần Dật Hiên nói đến đây, tròng mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, chảy qua
mặt, chảy vào trong cổ nóng bỏng của anh, ngứa ngáy tê tê, giống như lòng