NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1976

nhiệt kế, ba mươi bảy độ, cô thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thở phào, Tô Song Song mới cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cô tựa vào

trên ghế bên cạnh, không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.

Một lát sau, Tần Dật Hiên mở hai mắt ra, thật ra anh vẫn luôn tỉnh, đúng

như anh nói, chút cảm vặt phát sốt này, trừ khó chịu ra thì không có ảnh
hưởng gì đối với anh cả.

Chỉ có điều anh quá tham lam chút dịu dàng ngắn ngủi này của Tô Song

Song cho anh, nếu như có thể, anh thật sự muốn cứ bệnh như vậy tiếp, như
vậy anh có thể ngày ngày nhìn thấy Tô Song Song rồi.

Nhưng mà Tần Dật Hiên biết đây chỉ là một giấc mộng của anh, một giấc

mộng không thể yêu cầu xa vời.

Nằm như vậy hồi lâu, thân thể anh bủn rủn, Tần Dật Hiên nhẹ nhàng kêu

một tiếng: “Cô nhóc ngốc?”

Tô Song Song thật sự mệt mỏi, đoạn đường này khóc suốt cả đường, đã

tiêu hao tất cả chút nặng lượng của cô, hơn nữa một chút cũng không nghỉ
ngơi mà chăm sóc Tần Dật Hiên cả đêm, năng lượng của cô đã vượt quá
khả năng rồi. dfienddn lieqiudoon

Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song không đáp lại, biết cô ngủ say, liền cẩn

thận bế cô lên giường, cởi giày, đắp chăn cho cô, mình đi ra ngoài hút điếu
thuốc hóng mát một chút.

Tần Dật Hiên đứng bên cửa sổ, đang định đốt điếu thuốc, đột nhiên nhìn

thấy có một người đứng dưới lầu ngoài cửa sổ, tuyết bay rơi nhiều tán loạn,
nhưng vẫn không che đậy được bản lĩnh của người đàn ông kia.

Tần Dật Hiên nhìn kỹ, là Tần Mặc, nhíu mày trong nháy mắt, anh biết

Tần Mặc là người khó dây dưa, không ngờ bây giờ anh ta biết dùng khổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.