"Chị dâu, chị thật sự quyết định như vậy?" Cô Tô Na đột nhiên buông
tay ra, nhìn Tô Song Song, tròng mắt hàm chứa nước mắt.
Tô Song Song thấy Cô Tô Na nới lỏng tay, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai của
Cô Tô Na, gật đầu một cái, cúi đầu xuống. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy
Cô Tô Na móc từ trong túi áo ra cái gì đó, cô lui về phía sau một chút, còn
chưa kịp có phản ứng gì, thì một luồng giống như sương mù liền phun tới
cô.
Tô Song Song chỉ cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, thân thể vô lực,
Cô Tô Na vội vàng đỡ cô đặt cô ngồi vào trên ghế bên cạnh.
"Chị dâu, cho tới tận bây giờ em vẫn luôn không hề muốn làm thương
tổn chị, nhưng mà không có cách nào! Em muốn báo thù! Cho nên nhất
định phải làm như vậy!" Cô Tô Na ngồi ở ghế đối diện với Tô Song Song,
ánh mắt ngậm vẻ đau lòng nhìn Tô Song Song.
"Tại sao?" Tô Song Song chợt vừa nghe thấy Cô Tô Na nói báo thù, tâm
liền hoảng hốt! Cô muốn ngẩng đầu lên nhìn về phía Cô Tô Na, tuy nhiên
lại cảm thấy đầu như nặng ngàn cân.
"Trên đời này trừ mẹ và chị ra, ngoài ra không có người nào đối xử thật
lòng, rất tốt với em! Chị cho rằng ông nội Tần đối xử rất tốt với em sao?
Năm đó mẹ em mang theo em đi tìm ông nội, chính ông đã đuổi hai mẹ con
em ra ngoài! Nếu không phải như vậy, mẹ em cũng sẽ không bị xe đụng
chết, em cũng sẽ không trở thành mồ côi như thế này!"
Cô Tô Na càng nói càng kích động. Nói xong lời cuối cùng, hai hàm
răng cô liền nghiến chặt lại thànhn tiếng “ken két” vang dội. Cô Tô Na
mãnh liệt thở dốc mấy cái, ổn định lại tâm tình của mình, tiếp tục nói:
"Đoạn thời gian em ở cô nhi viện đó, chị có biết em đã phải chịu bao nhiêu
uất ức hay không?!"