NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 2399

Tô Song Song khóc thân thể cũng mềm nhũn, giọng nói cũng khàn, thật

ra cô đã nhìn không rõ Tần Mặc, cô đứt quãng lầm bầm tất cả đau lòng đè
nén hai ngày nay ra ngoài.

“Tại sao lại như vậy? Ông nội vì sao! Tại sao tiểu Na… A Mặc…” Tô

Song Song đã nói năng lộn xộn, giọng hàm hồ, đến cuối cùng chính cô
cũng không biết đang nói gì.

Tần Mặc vốn có cảm giác rất đau đớn, vào lúc này nhìn thấy Tô Song

Song khóc đến thiếu chút nữa không thở nổi, cũng không có tâm tư dư thừa
đi đau lòng, vội chiếu cố cô.

Đợi đến khi Tô Song Song ôm Tần Mặc khóc đến mơ hồ qua đi, Tần

Mặc ôm cô đi ra ngoài, anh quay đầu lại liếc nhìn ông cụ Tần, thở dài.

Khoảnh khắc khi đóng cửa, Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song vẫn

dựa vào anh không ngừng thút thít, thật sự không biết nên nói cô cái gì cho
tốt.

Nhưng Tần Mặc cũng rất cảm kích cô, có thể ở bên cạnh anh lúc anh khó

chịu nhất, có thể thật lòng với người thân của anh như vậy.

Tô Song Song chỉ có cảm giác đầu mình đã khóc đến thiếu dưỡng khí

rồi, trong lòng cô rất đau, nhưng chính là không khống chế được, cho đến
một khắc trước khi cô mơ màng đi.

Cô giữ chặt ống tay áo của Tần Mặc, nói lầm bầm: “A Mặc, em vẫn sẽ

cùng với anh, sẽ giúp ông nội chăm sóc anh, vĩnh viễn!”

Bước chân của Tần Mặc dừng lại một chút, cúi đầu nhìn Tô Song Song

đã ngất đi trong lòng anh, cúi đầu nhẹ nhàng thành kính hôn lên trán Tô
Song Song.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.