vẫn ở cạnh, một bước đều không rời.
Bánh Bao đã được một vú em bất đắc dĩ là Bạch Tiêu dỗ ngủ, Tô Dục Tú
thì ngồi cạnh Tô Song Song ở phía đối diện với Tần Mặc, cầm tay Tô Song
Song giống như ông cụ non vậy.
Tần Mặc nhìn chằm chằm vào Tô Dục Tú, càng nhìn càng cảm thấy
giống mình, nên hỏi một câu rất lạnh lùng: “Âu Dương Văn Nhân là ba của
con sao?”
Tô Dục Tú im lặng, không muốn trả lời Tần Mặc, thật ra nó đã biết
người đàn ông trước mặt mới là cha ruột của mình, thế nhưng nó vẫn không
muốn để ý tới.
Bởi vì chú ta chính là nguyên nhân mà mỗi tối mẹ đều đau lòng khó
chịu.
Tần Mặc không nghĩ tới Tô Song Song tại sao lại sinh ra một đứa bé
đáng ghét như vậy, sắc mặt hơi tối lại, anh liếc qua Bạch Tiêu, định làm
giám định AND một lần nữa.
“Giám định AND lần nữa là biết thôi.”
Bạch Tiêu vẫn ở một bên xem trò vui, thấy tính cách đáng ghét của Tô
Dục Tú rất giống với Tần Mặc, anh ta cũng muốn kiểm tra xem sự thật thế
nào nên đang muốn ôm Tô Dục Tú đi kiểm tra.
Tô Dục Tú lại hất tay Bạch Tiêu ra, khó chịu nói: “Cháu là con của chú
nhưng cháu sẽ không nhận chú là cha đâu.”
Bạch Tiêu không thể nào nghĩ tới Tô Dục Tú lại biết chuyện này, sững sờ
hỏi lại: “Là do mẹ cháu nói sao?”