NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 2966

Tô Mộ cứ ngẩn ngơ cả ngày như vậy ở trong phòng, đến tôi cô nằm trên

giường chẳng thể nào ngủ được.

Tô Mộ thở dài, nhìn thoáng qua thời gian mới có sáu giờ, cô định ra

ngoài đi dạo một vòng cho khuây khỏa đầu óc, a ngờ vừa xuống lầu thấy
mấy bác trai bác gái nhao nhao ầm ĩ.

Tô Mộ cũng không phải thích sự náo nhiệt, đúng lúc rời đi, đột nhiên

nghe thấy một bác trai nói: “Tên nhóc này không phải chịu phải kích động
gì đó chứ, tối hôm qua vẫn còn hôn mê, sao hôm nay đã lại đến rồi?”

Tô Mộ nghe lời này liền quay đầu lại, vội vàng đi vào trong đám người,

lúc nhìn thấy Lục Minh Viễn đứng giữa đám người đó, Tô Mộ liền che
miệng, mắt đỏ hoe.

Lục Minh Viễn mặc một bộ đồ bệnh nhân, bên ngoài chỉ khoác một cái

áo khoác, rõ ràng là từ bệnh viện trốn ra đây, sắc mặt mắt trắng bệch, môi
tím tái, đến ảnh ánh mắt cũng hơi đờ ra nhưng vẫn cố chấp kiên trì, cự tuyệt
đề nghị đưa đi bệnh viện của người khác.

Đột nhiên Lục Minh Viễn cảm giác được gì đó, thong thả quay đầu lại

lúc nhìn thấy Tô Mộ, sắc mặt tái nhợt của hắn liền chuyển thành vẻ mặt hối
hận.

Ngay sau đó, Lục Minh Viễn đột nhiên quỳ trên mặt đất, nhìn Tô Mộ,

tình chân ý thiết nói: “Tiểu Mộ, anh của trước đây đúng là không thích em
nhưng em ở bên cạnh anh như vậy, đợi đến lúc em rời đi rồi anh mới nhận
ra anh không biết từ lúc nào mình đã yêu em mất rồi.”

“Trước đây là do anh khốn nạn, không thừa nhận tình cảm của mình, mỗi

lần làm em tổn thương, mang em ra làm trò đùa, anh biết lỗi rồi, em có thể
tha thứ cho anh lần này được không!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.