NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 231

Tuy nhiên kết quả vẫn làm cho cậu thất vọng, cho dù là ba

Phương Hồi hay bà nội cô, đều không nói cô đã đi đâu, hỏi đi hỏi
lại vẫn chỉ là câu trả lời cô không có nhà.

Cứ như vậy, gần như mất cả một đêm, sáng hôm sau Trần

Tầm đạp xe đến trường rất sớm, cậu quên hẳn sinh nhật của mình,
cũng không còn hào hứng gì nữa. Cậu chỉ muốn nhanh chóng được
gặp Phương Hồi, hỏi cô xem rốt cuộc là thế nào.

Gần như Trần Tầm là người đầu tiên đến trường, cậu cũng

không vào lớp mà ngồi trên xe trước cổng trường và ngó nghiêng
khắp nơi. Học sinh lần lượt kéo đến, Trần Tầm có quan hệ rộng
nên không ít bạn bè đã lên tiếng chào cậu, nhưng cậu cũng không
đáp lại gì nhiều, chỉ vẫy tay cho qua. Lúc vào trường, Vương Mạn
Mạn cũng chúc mừng sinh nhật cậu, cậu cũng chỉ gật đầu. Trần
Tầm đứng đợi rất lâu, Phương Hồi mới chậm rãi đi đến, cô
không đi xe, nhìn thấy Trần Tầm liền vội chạy tới.

“Chúc… mừng sinh nhật cậu”. Phương Hồi vừa thở hổn hển vừa

mỉm cười nói.

Nhưng Trần Tầm không hề đón nhận mà lạnh lùng hỏi: “Hôm

qua cậu đi đâu vậy?”.

“Hả?”. Bị hỏi, Phương Hồi cũng ngớ người ra, không biết phải

trả lời thế nào, đành nói: “Tớ ở nhà cả ngày mà, không đi đâu cả…”.

“Vậy hả?”. Trần Tầm cười gằn một tiếng rồi quay đầu dắt

xe đi.

Phát hiện thấy Trần Tầm không vui, đột nhiên Phương Hồi

mới sực nhớ ra đúng là hôm qua đã ra ngoài, cô đến chợ để đặt cho
Trần Tầm một sợi dây chuyền. Thời gian đó rất mốt kiểu dây
chuyền có mặt là một chiếc bình thủy tinh nhỏ xinh, bên trong là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.