NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 233

“Tớ không muốn mình khác với mọi người”.

Phương Hồi hít một hơi thật sâu, giằng khỏi tay Trần Tầm,

quệt nước mắt rồi chạy về phía sân bóng.

Trần Tầm cảm thấy trái tim cậu như bị vật gì đó đâm vào đau

nhói. Cậu lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng hạt vòng lên, hạt vòng trắng
đã biến thành màu đen thui, nét chữ bên trên càng khiến trái tim
cậu tê tái. Cậu chỉ muốn bước đến xin lỗi Phương Hồi ngay lập tức,
nhưng đột nhiên cậu lại sực nhớ ra rằng, khi cậu đuổi theo Phương
Hồi, lời nói mà cậu đưa ra trước cô chắc chắn không phải là lời xin
lỗi.

Thực ra ba mẹ Phương Hồi li hôn từ khi cô còn học cấp hai.

Những người thuộc thế hệ đó thực sự không may mắn, hồi nhỏ
đất nước vừa mới giải phóng, cả đất nước đều ở trong giai đoạn
phục hồi, khổ cực muôn phần. Đi học lại rơi vào thời kì Cách mạng
văn hóa, tất cả các trường đều ngừng giảng dạy, bất luận anh học
giỏi đến đâu cũng phải dừng việc học lại, lên núi, về vùng nông
thôn, tham gia vào các binh đoàn, bị phân bổ về mọi miền của tổ
quốc, biền biệt mấy năm trời, xa nhà hàng nghìn cây số. Đợi
đến khi Cách mạng văn hóa kết thúc, các trí thức tiếp tục được học
hành, lúc phân bổ công tác, hầu hết đều ở tỉnh khác. Khó khăn
lắm chính sách của nhà nước mới cho phép họ trở về quê hương,
mọi thứ ổn định trở lại, nhưng sống yên ổn chưa đầy hai năm, thì
kinh tế thị trường rơi vào tình trạng khủng hoảng, giai đoạn cắt
giảm biên chế bắt đầu, tình trạng thất nghiệp lại phổ biến.

Ông Phương Kiến Châu - ba của Phương Hồi đã trải qua cả quá

trình đó. Suy nghĩ của ông cũng không thoáng, không thể lí giải tại
sao một doanh nghiệp quốc doanh đang làm ăn như thế mà lại phá
sản, tại sao các anh em công nhân lại phải khăn gói về quê, ông có
tay nghề tốt như vậy, vẽ đẹp như vậy, tại sao lại thất nghiệp? So

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.