NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 235

Và cũng có thể, sự nông nổi, bồng bột của tuổi trẻ đã khiến họ

rơi vào vòng tuần hoàn xấu.

Buổi tập múa ngày hôm đó, Trần Tầm cứ để đầu óc tận đẩu tận

đâu, cậu theo dõi Phương Hồi rất sát, buổi tập vừa kết thúc là chạy
ngay đến chỗ cô.

“Lát nữa đi cùng nhé!”. Trần Tầm nói với vẻ ngượng ngùng: “Tổ

chức sinh nhật cho tớ”.

Phương Hồi không nói gì, câu nói của Trần Tầm lúc sáng

khiến cô thấy hơi buồn, nhưng dù gì thì hôm nay cũng là ngày
sinh nhật của Trần Tầm, cô cũng không muốn để cậu mất vui.
Nếu nói năm ngoái bọn họ xảy ra chuyện thì cô sẽ rụt rè lựa chọn
việc chia tay để chấm dứt mọi chuyện. Nhưng năm nay cô lại không
hạ được quyết tâm này, không phải vì cô đã trở nên dũng cảm, có
thể gánh chịu mọi chuyện, mà vì cô đã trở nên nhút nhát hơn, nhút
nhát đến mức không dám ra đi, chỉ sợ để mất.

“Hôm qua tớ đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nhưng không thể nào

tìm được cậu… Tớ sốt ruột vô cùng, thực sự không yên tâm. Phương
Hồi, từ nay trở đi, bất luận đi đâu, cậu cũng phải để cho tớ tìm được
cậu nhé?”. Trần Tầm nhìn cô, càng nói càng ấm ức hơn.

“Còn cái này… tớ đã nhặt lên hết rồi. Tớ rất thích, về nhà tớ sẽ

rửa sạch, tớ sẽ giữ mãi… tớ…”. Trần Tầm xòe tay ra, trên tay cậu là
mấy hạt vòng viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Trần Tầm”, vì
nắm trong tay khá lâu nên mồ hôi lòng bàn tay đã làm cho sạch
hơn.

“Ừ”. Thấy vậy, Phương Hồi có vẻ cũng đã mềm lòng hơn, cô gật

đầu nói: “Thế thì về nhà mẹ tớ với tớ trước đã nhé, tớ lấy ít đồ,
tối nay tớ không ở đó nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.