NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 232

một loại chất lỏng, đựng một số hạt kim tuyến lấp lánh, trên mặt
hạt vòng cũng có thể viết chữ, sợi dây chuyền mà Phương Hồi đặt
làm có viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Trần Tầm”. Phương
Hồi nghĩ chắc là do Trần Tầm tưởng rằng mình không chuẩn bị
quà sinh nhật cho cậu nên cậu mới không vui như vậy, cô liền lấy từ
trong ba lô ra sợi dây chuyền nhỏ đó, kéo Trần Tầm lại nói: “À, tớ
nhớ ra rồi! Buổi chiều tớ có đi ra ngoài một lát, tớ đi…”.

“Đừng nói dối nữa!”. Trần Tầm hất tay cô ra nói: “Tớ hỏi cậu

tối hôm qua! Tối hôm qua cậu đã đi đâu! Tớ phải nhờ hết người
nọ đến người kia để gọi điện thoại về nhà cậu và nhà bà nội cậu,
mọi người đều bảo cậu không có nhà! Phương Hồi, cậu cảm thấy
thật khó khăn khi phải nói thật với tớ như thế hay sao!”.

Bàn tay Phương Hồi ngượng ngùng dừng lại trong không khí,

chiếc bình nhỏ trên sợi dây chuyền lắc lư qua lại giữa hai đứa,
cuối cùng rơi xuống đất, vỡ tan, dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật
Trần Tầm” cũng vỡ tan, bám đầy bụi bẩn. Phương Hồi nhìn
Trần Tầm bằng ánh mắt buồn bã rồi từ từ rụt tay về.

Trần Tầm không hề xuống thang mà hỏi tiếp: “Cậu nói gì đi

chứ! Tối qua cậu đã đi đâu?”.

“Ở nhà”. Phương Hồi mím chặt môi nói.

“Phương Hồi!”. Trần Tầm gần như hét lên: “Cậu đừng…”.

“Ở nhà mẹ tớ”. Giọng Phương Hồi rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để

Trần Tầm chấm dứt ngay lập tức cơn thịnh nộ: “Ba mẹ tớ… li hôn
mà”.

Sân bóng vang lên tiếng kèn tập hợp, Phương Hồi cúi đầu đi

qua chỗ Trần Tầm, Trần Tầm ngập ngừng kéo ống tay áo của
cô, nói nhỏ: “Tại sao không nói cho tớ biết…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.