NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 257

Phương Hồi bị tát mạnh đến mức người loạng choạng, nửa bên

mặt sưng lên, tai kêu ong ong. Một cảm giác đau đớn và nhục nhã
trào dâng trong lòng cô, trong lúc mơ màng, dường như cô lại quay
về với giai đoạn khổ sở thời cấp hai đó.

Giữa lúc các âm thanh hỗn tạp vang lên, Phương Hồi loáng

thoáng nghe thấy tên tóc đỏ ghé sát vào cô nói: “Mày liệu thần
hồn đấy”.

Trần Tầm đã thực sự bị cái tát này kích nộ, mắt cậu đã bị đánh

sưng tấy, gần như không mở được nữa, nhưng qua khe hở, cậu vẫn
nhìn thấy cảnh Phương Hồi ngã loạng choạng và nét mặt tuyệt
vọng của cô, giây phút đó, cậu không thể giữ cho đầu óc tỉnh táo nữa
mà lao tới bóp chặt cổ tên tóc đỏ, hét lớn: “Mày làm gì vậy! Mày làm
gì vậy! Đ.m mày! Tao giết mày!”.

Người ngoài đứng xem và bạn tên tóc đỏ đều sợ tái mặt vì phản

ng của Trần Tầm, tất cả mọi người đều đứng sững lại, thậm chí

không có ai dám bước đến khuyên một câu.

“Buông ra! Các người buông ra đi!”. Đột nhiên Phương Hồi gào

lớn: “Trần Tầm! Chia tay thôi… bọn mình chia tay thôi!”.

Trần Tầm lập tức sững sờ vì câu nói của Phương Hồi, đôi tay

cậu buông thõng xuống, không để tâm gì đến tên tóc đỏ đang trợn
mắt bên cạnh mình. Cậu thẫn thờ nhìn Phương Hồi và có cảm giác
rằng, trong tích tắc, thời gian như dừng lại.

Đầu tóc Phương Hồi rối bù, má sưng đỏ, nước mắt rơi lã chã,

trong mắt là nỗi buồn không thể che giấu.

Trần Tầm ngơ ngác, cậu không hiểu tại sao tự nhiên mọi thứ lại

trở nên tồi tệ như vậy, trước đó không lâu hai đứa còn nói chuyện
với nhau, tay trong tay trượt băng, còn ngồi trên xe để nói chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.