NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 258

về gia đình cô, còn cười đùa đi lên cầu vượt… Mặc dù sợi dây đeo cổ
ban sáng đã bị đứt, nhưng vẫn được giữ nguyên trong túi quần cậu.
Rõ ràng là vừa nãy mọi thứ còn rất ổn, tại sao bây giờ lại như mất đi
tất cả?

Trần Tầm không thể chấp nhận, cũng không muốn chấp

nhận, cậu lảo đảo bước về phía Phương Hồi, không thèm quan tâm
đến mọi người qua lại, ôm chặt cô nức nở nói: “Không được! Tớ
không chịu! Chắc chắn không được! Tớ không chia tay với cậu!”.

Dòng xe dưới chân cầu nhộn nhịp qua lại, trong khoảnh khắc

hai đứa trẻ ôm chặt lấy nhau đó, chúng còn chưa biết rằng sau
này sẽ phải đối mặt với một kết cục như thế nào, mà chỉ nghĩ rất
đơn giản rằng, được ôm chặt nhau như thế này là sự vĩnh hằng.

Đôi mắt nhạt nhòa lệ của Phương Hồi nhìn về tấm biển cổ xưa

của công viên Địa Đàn ở phía đối diện, rõ ràng cô đang túm chặt áo
cậu, nhưng vẫn nói lời chia tay: “Trần Tầm, hai đứa mình… đừng
đến với nhau nữa…”.

“Không! Không được! Chắc chắn cậu giận tớ đúng không? Tớ

không nên đánh nhau với bọn họ? Lần sau tớ không bao giờ làm
thế nữa, tớ thề, có được không? Tớ không chia tay, dù có chết
cũng không chia tay!”. Trần Tầm cũng bật khóc, trong độ tuổi con
trai vẫn có thể khóc một cách thoải mái này, vì sợ chia tay mà cậu
nước mắt giàn giụa.

“Không phải thế… cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải tại

cậu không tốt, mà là tớ… chắc chắn đám người hôm nay tìm cách
gây sự với tớ… nếu không cũng đã không như vậy…”.

“Không thể!”. Trần Tầm ôm chặt cô, không cho cô giãy giụa:

“Cậu là con gái, gây sự gì với bọn nó chứ? Mấy thằng đó là đám lưu
manh! Tớ hứa là sau này sẽ không bao giờ gây gổ với chúng nữa!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.