NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 261

nữa nhé, tớ cũng rất thích nghe cậu gọi tớ…”.

Má Trần Tầm sưng vù, cậu mỉm cười rất tươi rồi cất giọng

gọi tiếp: “Phương Hồi”. Phương Hồi cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Ơi”.

Bọn họ để bốn chuyến xe chạy qua, trời đã tối dần, đột nhiên

Trần Tầm giậm chân nói: “Gay rồi!”.

Phương Hồi giật nảy mình, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

“Đình Đình còn đang đợi tớ trước cửa bãi đỗ xe! Sao tớ lại quên

béng nhỉ! Tớ phải sang xem thế nào đã! Tối tớ sẽ gọi điện thoại cho
cậu!”.

“Ừ, cậu đi đi”. Phương Hồi bình thản đáp, thực ra cô cũng biết,

mặc dù Trần Tầm hứa từ sau sẽ không đi chơi cùng bọn họ nữa,
nhưng cậu và đám Đường Hải Băng chơi với nhau từ nhỏ, làm sao có
thể dễ dàng dứt bỏ tình cảm này?

Bóng cao lớn, tuấn tú của Trần Tầm lao như bay trên cầu vượt

bộ, Phương Hồi đứng dưới nhìn và khẽ thở dài.

Khi Trần Tầm có mặt ở bãi đỗ xe, Ngô Đình Đình đã ra về từ

lâu, bên cạnh chỗ Trần Tầm để xe đạp vẫn còn lưu lại hai chữ
nghiêng ngả“BYE BYE” được viết bằng gạch đỏ.

Trần Tầm nhìn trò trẻ con này, bất giác thấy hơi hụt hẫng.

Cậu nhớ lại cảnh hồi nhỏ, Ngô Đình Đình mặc váy hoa, chân đi dép
nhựa, ngồi dưới đất vẽ ô chơi nhảy lò cò, cũng nhớ lại vừa nãy mình
đã hứa hẹn với Phương Hồi từ nay sẽ không gặp đám bạn thời để
chỏm nữa, đứng giữa hai bên, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng chán
nản, lẻ loi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.