NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 319

“Bọn mình không cần thiết phải rạch ròi trong mọi chuyện! Có

nhiều cái mà mình không muốn bị nhìn thấy hoặc không muốn
nói toạc ra, Phương Hồi, em có biết tại sao bọn mình chia tay nhau
không? Vì những cái trong đáy lòng mà người khác không thể nhìn
thấy thì bọn mình đều đã nhìn thấy hết rồi! Em vẫn chưa hiểu
đúng không? Thế thì em hãy ngẩng đầu lên nhìn bụi hoa đinh
hương này, em có hiểu ý anh không?”.

Phương Hồi chậm rãi ngẩng đầu lên, hương thơm ngan ngát tỏa

ra, màu trắng thuần khiết đó đã khiến đôi mắt cô đẫm lệ, nước
mắt lăn dài xuống má, Phương Hồi nói nhỏ: “Anh nói điều đó
ư

… em cảm thấy mình có lỗi với Kiều Nhiên nhất, trước khi đi cậu

ấy đã muốn ôm em một lúc, nhưng em không chịu. Cậu ấy chỉ
cần một cái ôm nhưng em lại tiếc không cho, anh có biết tại sao
không? Vì em nghĩ rằng như thế sẽ làm vấy bẩn tình cảm của
chúng mình, em luôn yêu anh bằng tình cảm chân thành như thế.
Nhưng Trần Tầm ạ, cho đến giờ phút này, anh vẫn không hỏi em
rằng em có còn thích anh không? Anh không còn thích em nhưng
em vẫn thích anh…”.

Trần Tầm sững sờ nhìn Phương Hồi, khuôn mặt nhợt nhạt,

nhỏ nhắn của cô và bụi hoa sau lưng cô tựa như hòa vào thành một,
dường như tạo thành chùm sáng tỏa vào lòng cậu, bao kỉ niệm cũ
chợt ùa về, Trần Tầm thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt.

Cậu bước đến và ôm chặt Phương Hồi vào lòng, ghé sát vào mái

tóc mềm mại của cô nói: “Phương Hồi… Em có biết là anh không
muốn nói lời xin lỗi với em đến mức nào hay không? Anh tưởng
rằng suốt đời sẽ không phải nói câu đó…”.

Phương Hồi không vòng tay ra ôm lại cậu mà chỉ dựa vào bờ vai

quen thuộc, nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt thấm ướt áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.