NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 361

16

Hôm Trần Tầm đưa Phương Hồi đến bệnh viện thời tiết rất

đẹp, ánh nắng chan hòa, một ngày xuân đẹp trời hiếm có ở Bắc
Kinh.

Trên đường đi, cả hai đều không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi trên

xe bus tận hưởng tiết trời ấm áp, trăm hoa đua nở, họ không ngồi
gần nhau, hành khách lên xe mỗi lúc một đông và họ không còn
nhìn thấy nhau nữa.

Trần Tầm tự giác dừng chân trước cửa phòng khám phụ khoa,

trong lúc chờ đợi, cậu đã đi mua thuốc lá, Phương Hồi cầm ba lô
cho cậu, buổi chiều Trần Tầm còn phải về trường để học, bên
trong đựng cuốn giáo trình kiểm toán. Phương Hồi giở sách của
Trần Tầm ra, mân mê nét chữ quen thuộc trên đó, rồi cô lấy bút
của cậu viết hai dòng “Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội
vàng”, sau đó lại trả về chỗ cũ, đóng ba lô lại cho cậu. Trần Tầm
vừa quay lại thì bên trong gọi tên Phương Hồi, Phương Hồi dúi ba
lô vào tay cậu, không ngước mắt lên mà quay vào bên trong.

Phương Hồi mở to mắt và nằm ngửa trên bàn phẫu thuật, cô

không hít loại thuốc gây mê đó, cảm giác lạnh ngắt của các dụng cụ
và nỗi đau đớn thấu tim đã khiến nước mắt lăn dài trên má cô.
Một sinh mệnh đã lìa trần, nỗi đau chôn vùi trong tái tim cô cũng bị
mang đi. Trong lúc hoa mắt ngắn ngủi, dường như cô lại nhìn
thấy cái cây đó của trường F, mấy bạn trẻ đang cười đùa quanh
gốc cây, trong đó có một người vừa cười vừa bước về phía cô nói:
“Đừng về vội nhé, lát nữa tớ sẽ chở cậu về”.

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.