NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 8

Trong lúc đang vô cùng tuyệt vọng thì tôi nhận được điện thoại

của Phương Hồi. Giọng ở đầu bên kia điện thoại có vẻ do dự, hỏi
nhỏ tôi có đi cùng cô đến Vương Phủ Tỉnh mua ít đồ được không.
Lúc đầu tôi còn định làm cao, nhưng vừa nghe thấy giọng nói mất
tự tin đó của cô, lập tức đồng ý luôn mà không suy nghĩ gì nữa.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở nhà thờ Vương Phủ Tỉnh, lúc cúp máy tôi
nói “anh đợi em ở cổng nhà thờ”, giọng tôi rất thiết tha. Đây cũng
là ý tưởng của tôi, biết làm thế nào được, bản tính của con trai Bắc
Kinh là như vậy, với con gái lúc nào cũng muốn phải được lợi về
mình.

Hôm đó Phương Hồi mặc một chiếc áo lông vũ trắng, từ xa

thấy áo trắng như tuyết, mắt tôi liền sáng lên, nhìn cô chằm
chằm.

“Anh nhìn gì vậy! Không quen à!”. Phương Hồi khua tay trước

mắt tôi, được về nhà nghỉ dưỡng một thời gian, nhìn sắc mặt của
cô khá hơn nhiều so với đợt ở Australia.

“Anh đang nghĩ lời thoại! Anh cảm thấy nếu không nói gì đó thì

thật có lỗi với cảnh tượng trước mắt!”. Tôi trêu cô.

“Thôi đi anh!”. Phương Hồi liền trều môi, một mình bước về

phía trước.

Tôi liền cười và bước theo cô, có lẽ là do tôi hay tưởng bở, tôi

luôn có cảm giác rằng sau khi ở cùng tôi một thời gian, Phương Hồi
đã thay đổi được một chút. Cô không còn lạnh lùng, ngang ngạnh như
hồi đầu, ví dụ cô không còn chỉ mặc đồ có gam màu lạnh nữa,
thỉnh thoảng cũng thể hiện ra vẻ nữ tính.

Hôm đó tôi đi loanh quanh với cô ở Vương Phủ Tỉnh rất lâu,

không những mua đồ mà Phương Hồi còn cắt tóc sau khi được tôi
xúi giục. Nhìn vẻ luống cuống của cô khi ngồi trên ghế rất đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.