NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 122

có chạy đằng trời cũng không thoát nổi.

Người du kích già nhìn anh thanh niên như dò hỏi.

- Hễ chúng ta quay lưng lại là hắn lia luôn đấy - anh này giận dữ nói.

- Thế tại sao tôi không bắn các anh ngay lúc này, khi hai tay tôi cầm hai
khẩu súng lục? Tôi chỉ cần khẽ bóp cò là các anh sẽ đi đời... Không cần phải
nói lôi thôi gì nữa. Nhưng dặn các anh một điều: du kích lúc nào cũng phải
cầm súng ở tay chứ không phải là bỏ trong túi. Đằng này các anh cứ ung
dung như đi dạo mát trên bãi biển, thế mà cũng gọi là lính! Thôi, đủ rồi,
Tournez-vous

2

! Chạy thường, chạy!

Chàng thanh niên quay đằng sau và từ từ bước. Người du kích kia cũng
bước theo. Thoạt tiên, họ đi thong thả, chắc đang chờ hai phát đạn vào lưng,
nhưng dần dần họ bước nhanh hơn, sau đó co cẳng chạy, thỉnh thoảng ngoái
nhìn lại.

Hen-rích cũng tiến về phía dốc để đi xuống khỏi cao nguyên. Hai người
du kích đã chạy đến núi đá và bây giờ đang chăm chú theo dõi hành động
của gã sĩ quan Đức kỳ quái này. Anh thân mật vẫy chào hai tù binh vừa
được thả và vội vã xuống dốc.

Mấy phút sau hai người du kích chỉ còn thấy bóng hai con ngựa đang
phi nước đại trên con đường về thành phố.

- Anh có hiểu tí gì không?- Người trẻ tuổi hỏi người già.

- Chịu - Người kia nhún vai.

Và cả người đàn bà đang nấp trong vườn nho theo dõi màn kịch vừa
qua cũng chả hiểu gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.