NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 124

- Cách chừng một cây số rưỡi ấy à?

- Ừ, đúng nó đấy.

- Không được! Cũng không thể gọi nó là nhà máy được kia. Như một
xưởng tiểu thủ công thôi.

- Đó chỉ là bề ngoài. Bề ngoài quả thực chả có gì giống một binh công
xưởng lớn hết, bởi vì... Lút ngừng lại, định làm cho lời nói của mình có vẻ
bất ngờ hơn - bởi vì nhà máy xây dưới đất! Ở đó có hơn một ngàn tù binh
làm việc: Nga, Pháp, Ba-lan, Tiệp, tóm lại là những người không bao giờ
được nhìn thấy mặt trời một lần nữa. Họ làm việc, ăn, ngủ và thậm chí...
chết dưới đất nữa. Người ta sẽ chôn họ ngay dưới mặt đất.

- Quỷ quyệt nhỉ!- Hen-rích buột miệng kêu lên.

Quả thực anh sửng sốt trước cái tin đột ngột và có ích cho anh. Phải lập
tức báo cho bộ tư lệnh Hồng quân biết.

- Khi tôi nói là chôn họ ngay ở đấy thì không có nghĩa là người ta xây
nghĩa trang ngầm dưới mặt đất đâu. Người ta thiêu xác họ, lấy gio bán rẻ
cho nông dân địa phương bón ruộng. Dĩ nhiên, người mua không hề biết thứ
phân bón đó lấy ở đâu ra... Anh thấy đấy, một sự tận dụng triệt để - Lút mỉm
cười mai mỉa và kết luận.

Hen-rích không thể không nhận thấy Lút nói câu cuối cùng với một
giọng điệu chế giễu chua chát.

Có tiếng chuông điện réo.

- Trung tướng gọi tôi. Có lẽ chóng thôi. Nếu có thể thì anh cứ đợi ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.