NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 173

Mô-níc đã đi đằng nào mất. Trên cuốn từ điển có mẩu giấy ghi mấy
dòng ngắn ngủi: "Năm phút đã hết và tôi có quyền đi. Bắt một bạn gái đợi
quá giờ hẹn như vậy là bất lịch sự. Nhất là khi cô gái ấy đang có những
người bạn vui tươi chờ đợi. Rất có thể một ngày nào đó tôi sẽ giới thiệu anh
với họ".

Xem xong, Hen-rích liền xé vụn mảnh giấy đi.

- Cuốc, anh chạy lại chỗ bà chủ khách sạn hỏi mượn chiếc bàn là điện
và nói với cô Mô-níc là tôi gửi lời xin lỗi nhé.

Cuốc trở về rất chóng. Hắn mang bàn là về nhưng không tìm ra Mô-níc.
Bà Tác-van bảo là nàng bị khói bếp nhiều nên váng đầu và xin đi dạo mát
rồi.

Rõ ràng là Mô-níc đã xem thư của Lê-véc. Lá thư này gấp lại khác hẳn
với Hen-rích gấp lúc trước. Và còn để sai chỗ cũ nữa. Mấy dòng Mô-níc viết
đề lại cho anh càng lộ rõ hơn. Nàng dùng lời lẽ rất khôn ngoan. Không thể
bắt bẻ vào đâu được, trong lúc ấy thì mỗi chữ gói ghém biết bao nhiêu ý tứ...
Bạn bè hiểu mà quân thù đoán chẳng ra... Thậm chí không ký tên ở dưới,
thật là một chiến sĩ hoạt động bí mật giỏi.

Đi dạo mát! Nhức đầu! Bây giờ thì chắc chắn rằng du kích sẽ biết tin để
đề phòng. Và anh đã có thể trao lá thư cho E-véc.

Hen-rích dùng bàn là điện là cho tờ giấy phẳng phiu như cũ.

- Thưa Trung úy, chả nhẽ tôi không làm nổi việc đó sao? - Cuốc vào
phòng để cất bộ quân phục mới chải xong vào tủ trông thấy vậy liền hỏi,
giọng giận dỗi.

- Cuốc ạ, có những việc không thể giao phó cho ai cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.