NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 248

mẹ con con gì nữa.

Nghe nói đến súng đạn, bà Tác-van gieo mình xuống ghế và mặt tái
nhợt đi đến nỗi khiến Mô-níc đâm ra thương hại.

- Me yêu quý!- Nàng âu yếm quàng lấy cổ mẹ - Xin hứa với mẹ rằng
con sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Xin thề như vậy! Đây chỉ là một chuyến
đi chơi thoải mái thôi mà. Nhân tiện con chỉ phải rỉ tai người khác mấy câu,
thế là xong việc.

Dù sao bà Tác-van cũng chẳng yên lòng ngay được một cách dễ dàng.
Bà khóc lóc, cầu khẩn, đe dọa rồi lại khóc sướt mướt. Mô-níc săn sóc mẹ
như chăm nom người ốm nhưng vẫn khăng khăng giữ ý định của mình: Con
nhất định phải đi! Và trong cuộc giằng co giữa người mẹ cố sức cứu con ra
khỏi cái chết, với đứa con gái sẵn sàng chết để cứu sống dân tộc, rốt cuộc
đứa con vẫn là kẻ chiến thắng. Bà mẹ đành phó thác tất cả cho số mệnh.

Mô-níc không đánh điện cho Hen-rích để báo tin mình sẽ đến Bông-
vin. Nàng không muốn thiên hạ trông thấy nàng với Hen-rích trên sân ga, ở
đó đầy những bọn cảnh sát và mật thám Giét-ta-pô. Sau khi đã đến nơi và
gặp người chị họ, nàng mới điện thẳng về khách sạn, hẹn giờ và chỗ gặp
Hen-rích.

Hen-rích giữ đúng lời hứa. Anh mặc thường phục và Mô-níc thầm nghĩ
rằng cách ăn mặc này hợp với anh hơn là bộ quân phục sĩ quan Đức. Trong
giây lát Mô-níc cảm thấy hình như bức tường ngăn cách giữa hai người đã
biến mất. Thật là dễ chịu khi đi bên cạnh anh, khoác vào cánh tay ấm áp,
cứng cáp của anh. Thậm chí nàng chẳng muốn trò chuyện gì nữa. Và chắc
Hen- rích đã thấu hiểu ý nghĩ của nàng. Anh cũng yên lặng. Mô-níc tưởng
tượng như không có chiến tranh. Nàng chả cần giấu giếm tình cảm của
mình, giữa nàng và Hen-rích chỉ là quan hệ thông thường của con ngưòi.
Nhưng được vài bước họ lại vấp phải bọn tuần tra và tiếng giày đinh nặng nề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.