NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 249

của chúng nhắc cho Mô-níc nghĩ tới tiếng vang của những tảng đá đầu tiên
rơi lên nắp quan tài. Không, không thể quên được. Thực tế đã nhắc nàng
nghĩ tới chế độ chiếm đóng, nhắc rằng nàng đến đây không phải để liên hệ
với người yêu, mà là cốt để thu lượm những tin tức quan trọng cho du kích.
"Chính lúc này chúng ta đặc biệt cần có vũ khí ". Bên tai nàng vẫn luôn
luôn văng vẳng câu nói của Phơ-răng-xoa trước hôm lên đường. Phải chăng
bản thân nàng không hiểu rõ điều đó? Đúng, vũ khí rất cần. Và Mô-níc sẽ
xoay xỏa đủ cách để cho súng đạn lọt vào tay du kích. "Nhưng như thế thì
Hen-rích rất có thể bị lôi thôi to"- Nàng chợt nghĩ ra. Anh đang đi cạnh
nàng, yên lặng, nhưng nàng cảm thấy rằng anh cũng rất sung sưống. Đôi mắt
anh long lanh nồng nàn khi trông thấy nàng ở góc ngã ba đường phố. Nếu
anh đoán ra nàng đang nghĩ gì thì anh sẽ làm thế nào nhỉ? Sẽ gọi đội tuần tra
lại, hạ lệnh cho chúng giải nàng tới sở Giét-ta-pô. Không thể thế được! Nếu
anh đọc được những ý nghĩ của nàng, anh cũng chẳng làm thế. Và nếu anh
bị bắt vì vũ khí bị du kích cướp mất thì anh cũng không bao giờ khai báo
nàng. Mô-níc tin chắc như vậy. Nhưng dù sao nàng vẫn không thể nói thật
được. Bởi vì nàng không có quyền hành động liều lĩnh mà chỉ căn cứ vào
chút cảm tình riêng tư của mình. Thậm chí nếu Hen-rích được lệnh đi theo
đoàn tàu này?...

Mô-níc rùng mình tưởng chừng Hen-rích sẽ nhận được lệnh này thực.

- Mô-níc, cô lạnh à? - Hen-rích ân cần nói.

- Vâng, hơi lạnh - Nàng thò thẫn trả lời, mặc dầu tiết thu tàn ít khi ấm
áp như thế này.

- Khách sạn tôi trọ chỉ cách đây có mấy bước. Hay là ta ghé vào sưỏi và
nghỉ đi thôi?

Mô-níc lắc đầu nguây nguẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.