NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 260

- Tôi sợ đến gần cái bàn ấy. Trên bàn bừa bãi những bản vẽ gì đó. Có
thể là tài liệu mật...

Có tiếng cười the thé vang lên y như ngựa hí.

Không rõ thứ tiếng kia từ đâu vẳng lại. Pôn liền đưa mắt nhìn quanh,
nhưng chẳng thấy thêm người nào nữa. Và lúc ấy anh mới nhận ra, đó chính
là tiếng cười của tên tướng già. Nhưng lão cười lạ thật. Đôi môi dăn dúm
khô nẻ của lão không hề động đậy, chẳng một nét mặt nào chuyển động, con
mắt không biểu hiện một thay đổi gì. Chỉ có cái bụng phệ rung chuyển đến
nỗi hình như mấy chiếc khuy của bộ quân phục suýt bắn tung ra hết, và hai
cánh mũi chằng chịt những đường gân đỏ li ti khe khẽ phập phồng mà thôi.

- Nếu ông biết được những điều bí mật của công xưởng chúng tôi thì có
lợi gì cho ông, mà có hại gì cho chúng tôi kia chứ? Ông sẽ đem đi nói với
bạn bè của mình chăng? Hay sẽ bán cho một nước khác?

Pôn im lặng, nhưng nói đúng ra thì lão cũng chẳng đợi anh trả lời.

- Ông có thể biết được mọi điều bí mật của chúng tôi. Ông cũng hiểu
đấy, tất cả! Chắc là ông muốn biết nó ở đâu chứ gì? Được thôi! ở giữa những
dãy núi về phía Tây Nam nước Pháp, ngay dưới vùng được mệnh danh là
thung lũng Ma ấy...

Pôn cắn chặt môi để khỏi kêu lên.

- Có lẽ ông muốn biết chúng tôi đang sản xuất những thứ gì phải
không? - Sau một chuỗi cười, lão thiếu tướng thở hổn hển, nên cái bụng phệ
của lão rung chuyển mạnh hơn - Cái đó thì tôi có thể trả lòi cho ông rõ.
Chúng tôi đang chế tạo thứ ống kính dùng để ném bom tự động... Thế bây
giờ, dĩ nhiên là ông sẽ hỏi vì sao chúng tôi thành thật đối vói ông như vậy,
phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.