NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 319

mình mới được. Và điều cuối cùng là không một ai kể cả những bạn thân
nhất của ông được biết về cuộc gặp gỡ và cuộc mạn đàm của chúng ta.

- Ông có thể tin ở tôi. Tôi cũng xin bảo đảm cho cả nhà tôi và mẹ tôi
nữa.

- Ổ, anh không uống chén rượu nào với chúng tôi sao?- Cụ Ma-tơ-răng
kêu lên - Tồi biết là anh đang vội, nhưng uống một chén rượu thì mất bao
nhiêu thời giờ.

- Cháu phải tự tay lái xe lấy, tên lính hầu của cháu sẽ giữ cái thằng chết
tiệt kia. Trời thì tối, lại còn chếnh choáng hơi men thì...

- Vậy anh hãy thư thả.

Bà cụ chạy đến tủ ngăn một cách nhanh nhẹn trái ngược với tuổi già và
lôi ra một cái hộp. Đây đúng là hộp đựng những vật kỷ niệm của cụ: những
phong thư đã ngả màu vàng vàng, xếp cẩn thận, những cành hoa nhỏ màu da
cam, đôi găng tay trắng, chắc là của cụ đeo hồi ngày cưới.

Cụ moi dưới đáy hộp lên một chiếc tẩu cũ rồi nâng niu, vuốt ve nó,
mấy ngón tay run run. Sau đó cụ đưa đầu tẩu lên môi hôn rồi trao cho Hen-
rích.

- Tôi tặng anh vật quý nhất của đời tôi. Đây là chiếc tẩu của thầy tôi để
lại. Ngày trước thầy tôi là một người dũng cảm, cao thượng và người đã hy
sinh trên chiến luỹ một cách anh dũng và cao quý để bảo vệ công xã.

- Cháu coi vật này không những là một món quà kỷ niệm, mà còn là
một di sản thiêng liêng nữa! - Giọng Hen-rích trở nên nghiêm trang - Và
cháu xin phép được hôn cụ. Xin cụ cứ tự nhiên, xem như đây là đứa con trai
đang hôn mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.