NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 320

Hen-rích đặt đôi môi vào hai bên má nhăn nheo của cụ Ma- tơ-răng và
cảm thấy lòng mình se lại. Phải chăng một ngày kia anh cũng sẽ được hôn
vào mặt bố mình như thế này?

- Bao giờ anh kể chuyện lại cho mẹ anh về cụ già Pháp này - Cụ Ma-tơ-
răng vừa nói vừa quệt nước mắt - thì anh nhớ thưa là tôi đã cầu phúc cho
anh như đứa con đẻ của mình vậy.

- Và nhớ nói thêm là ông đã cứu sống tôi - Bà Lu-y-da khẽ khẽ tiếp lời.

Hen-rích bước ra phòng ngoài.

- Thôi, bây giờ xin từ biệt anh, Ăng-đò-rây nhé! Có thể không bao giờ
tôi gặp lại anh lần nữa!

- Nhưng tôi chưa biết anh là ai kia mà?

- Là một người bạn.

- Thế thì, tạm biệt anh bạn nhé!

Ăng-đồ-rây và Hen-rích ôm hôn nhau.

Trên đường về Xanh Rê-mi, Hen-rích cho ô-tô phóng hết tốc độ. Bây
giờ trong túi anh đã có các tài liệu quan trọng về binh công xưởng ngầm rồi
thì không nên bỏ phí một phút nào hết.

- Công việc của ông hôm nay thế nào? - Mi-le hỏi với giọng đầy hy
vọng, khi Hen-rích từ khách sạn gọi điện cho hắn.

- Đáng tiếc là tôi không thể mang lại tin mừng cho ông. Chỉ được có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.