NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 358

- Lôi cổ con Lút-vin lên đây!

Hen-rích cảm thấy sự bối rối của mình lên đến tột bậc. Khối óc anh làm
việc ráo riết: Giả vờ bị sắc đẹp phụ nữ làm mê hồn, gạ gẫm chúng bỏ hai
người lại với nhau, rồi về sau thì tùy hoàn cảnh mà hành động... Nhưng hành
động thế nào bây giờ? Giả vờ chạy trốn khỏi nơi này thì không được rồi. Gạ
hai tên đầu trâu mặt ngựa kia cho chở Lút-vin đi dạo chơi với mình y như để
tiêu khiển có được chăng? Cố nhiên, đó là lối thoát độc nhất. Nhưng phải
làm cho chúng mềm người ra hơn nữa để chúng không thể nhớ được là
chúng đang ở trong cái thế giới nào! Dô- ghen thì gần đến mức độ đó rồi,
còn Mi-le...

Hen-rích làm bộ lảo đảo, lấy cùi tay hất đổ ly rượu xuống bàn, rồi văng
tục ầm ĩ và đòi mang cốc to đến để cả ba phải cùng uống cốc to. Chỉ có
những sinh viên mồm còn hơi sữa mối uống cô-nhắc bằng loại cốc bé tí này.
Chân Mi-le cũng đã xiêu vẹo, hắn mang đến ba chiếc cốc vại to tướng và đổ
rượu gần đầy cốc. Dô-ghen nốc một hơi cạn. Mi-le cười hềnh hệch và cũng
chỉ một loáng đã ừng ực dốc hết cốc rượu, nhưng hắn ho sặc sụa đến nỗi
suýt ngạt thở.

- Con khỉ, mọi vật cứ lộn tùng phèo trước mắt tôi thế này!- Mi rên ri và
hai tay ôm chặt lấy đầu.

- Còn trước mắt tôi toàn vòng tròn là vòng tròn - Hen-rích vờ say, cười
sằng sặc. Biết chắc không đứa nào trông thấy, anh chẳng thèm nhấp nháp tí
rượu nào mà cứ bí mật đổ nó xuống gậm bàn.
Có tiếng chân bước, rồi một thằng mang tiểu liên dẫn người thiếu phụ vào
phòng. Trên người chị chỉ còn độc mỗi chiếc áo cánh rách mướp nên chị run
lên vì lạnh. Một vết vạch rớm máu chạy từ vai trái qua ngang ngực. Thoạt
trông thấy Dô-ghen, Lút-vin lùi về phía cửa, và toàn thân chị cứng đờ.
Nhưng trên khuôn mặt rắn rỏi của chị không một thớ thịt nào run lên cả.
Tinh thần điềm tĩnh đợi chết hiện rõ trong đôi mắt to màu hạt dẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.