NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 364

ngưỡng cửa hiệu này rồi! Tôi biết là chúng tôi đã làm ông phải lo nghĩ
nhiều!...

- Lạy chúa. Quả thật tôi không muốn phiền bà nhiều. Vì hiện nay phải
chật vật lắm mới tìm ra cái ăn. Ông chủ câu lạc bộ, nơi chúng tôi ăn trưa,
thường phàn nàn như vậy, mà ông ta thì lúc nào cũng được mua trước và
mua tha hồ.

- Nhưng tôi có mở thêm hàng cơm nữa đâu! Đối với ông thì lúc nào
chúng tôi cũng cố xoay ra cái ăn cho đủ, khó khăn gì cái ấy.

- Thưa bà, tôi vô cùng cảm động trước lòng tốt của bà. Mỗi một bước
chân đi, tôi đều cảm thấy thế. Và bây giờ tôi rất buồn vì phải xa bà và cô
Mô-níc trong vài hôm.

- Thế nào, anh lại đi à? Bao giờ, đi đâu?- Mô-níc cố giấu nỗi lo lắng,
nhưng mặt nàng bỗng buồn thỉu.

- Sáng mai tôi đi Mu-khen.

- Ô, lại đi Mu-khen!

- Lần này nghỉ vẻn vẹn có năm hôm thôi. Trung tướng không cho phép
tôi đi lâu hơn nữa.

- Vậy mà anh rẽ sang đây từ giã thế đấy, chỉ được một tẹo!- Mô-níc nói
dỗi.

- Tôi đến để xin phép được gặp cô chiều hôm nay. Đã lâu chúng ta
không gặp nhau!

Nhưng đến chiều Hen-rích không gặp Mô-níc được. Lút ở đâu bỗng mò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.