NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 368

nhẫn cưới vào ngón tay của Lô-ra nữa. Cái ngón tay đã từng cầm roi da vụt
vào đầu chị em tù nhân.

Không được, bây giò ngủ một giấc còn tốt hơn nghĩ đến chuyện ấy.
Giúi cho người nhân viên hỏa xa món tiền để anh ta không xếp thêm người
vào buồng mới hòng yên giấc được đến sáng.

Tảng sáng Hen-rích tỉnh dậy tại Mun-ga, một thị trấn Đức nhỏ bé ở
miền biên giói. Anh phải tạm nghỉ lại đây đến chiều mới chuyển sang
chuyến tàu đi Mu-khen.

Sau khi gửi va-li vào phòng hành lý, Hen-rích đi dạo phố. Bị om mãi
trong bầu không khí oi bức trên toa khiến đầu óc trở nên nặng nề, nên khi
lững thững bước trên hè phố hít thở làn không khí lành lạnh anh cảm thấy
khoan khoái vô cùng. Tuy vậy chỉ được một chốc Hen-rích đã thấy chán.
Anh không mệt, nhưng anh nhìn thị trấn bằng con mắt dửng dưng, buồn bã.
Phố xá trông trải yên lặng khác thường. Khách qua đường nhiều nhất là phụ
nữ và trẻ con lủi thủi im lặng, lo âu rảo bước vội vàng thỉnh thoảng vừa đi
vừa thì thầm với nhau vài câu cụt lủn gay gắt. Ngay đến đám học sinh cũng
giống hệt như các cụ non, không hề cười đùa, nô nghịch, kêu la như thường
lệ.
Khoảng mười một giờ, Hen-rích đã đói, nên vừa trông thấy tấm biển của
một hàng cơm, anh liền rẽ vào ăn trưa.

Trong phòng cũng vắng ngắt. Một người khách độc nhất rầu rầu gục
đầu trên cốc bia thiu thiu ngủ và cô hầu bàn đang lúi húi bên quầy hàng.
Trông thấy khách mới vào, cô vội vàng bước lại gần và trước tiên cô hỏi
xem Hen-rích có phiếu thực phẩm không. Rồi cô chậm chạp xé phiếu, và
sau đó mới hỏi anh dùng những thức gì. Cô chỉ hỏi theo thói quen nhà nghề,
bởi vì sau một lúc hỏi thăm mới rõ là những thức anh chọn, trong quán đều
không có. Cả bữa ăn vẻn vẹn có hai quả trứng, ít cá hộp, một cốc bia và một
tách cà-phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.