NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 373

là ả vận ngay bộ cánh ấy vào: chiếc áo da ngắn đến thắt lưng, cái quần ống
tuýp với những đường thêu tinh vi đến nỗi chúng làm mờ cả mấy bộ trang
phục rất lộng lẫy của Nam tưốc phu nhân tương lai, đôi giày ống đánh xi
bóng lộn, chiếc mũ lông nhỏ xíu chụp trên đầu. Mụ En-da cũng phải thừa
nhận rằng ngọn roi da đã làm nổi bật nét độc đáo của bộ y phục thể thao nửa
mùa kia. Những cuộc giải trí ngày trước của cô con gái không làm cho mụ lo
lắng nữa - vì Lô-ra đã thực sự trở thành một con người điểm đạm rồi. Và
bây giò thì ả bận túi bụi với công việc tề gia nội trợ. Vì một người phụ nữ
Đức đảm đang không những chỉ quan tâm đến tổ ấm của mình, mà còn phải
làm thế nào để cái nguồn nuôi sống tổ ấm đó không bị kiệt quệ nữa.
Quả thực Lô-ra có giữ được những tập quán lạ lùng kia trong ít lâu. Rồi nếu
thời gian xa cách vị hôn phu kéo dài thì thái độ kiên nhẫn đối xử với bọn
phụ nữ "lười nhác", coi thường quyền lợi của bà chủ họ, lại giảm đi. Và chị
em tù binh bất hạnh lại phải nếm ngọn roi da cứ rít lên nghe đến rợn gáy của
Lô-ra. Á hành hạ hết sức tàn nhẫn những người dám làm nhục ả, dù chỉ một
lần thôi, bằng một hành động bướng bỉnh, hoặc một nụ cười, một cái nhìn.
Ngay hôm đầu ả vận bộ y phục thể thao đến trại, chị Ma-ri-na, tuổi mới
mười bảy, không nhịn được nên lấy tay che miệng cười thầm. Lô-ra vờ
không biết, nhưng suốt buổi sáng hôm đó ả tìm mọi cách để rửa cái nhục ấy.
Chỉ một lát sau ả đã kiếm được cớ ngay: Ma-ri-na xách nước sôi để trộn
thức ăn cho súc vật, bị vấp ngã, đánh đổ cả thùng nước, và không may cánh
tay lại bị bỏng. Chưa kịp đứng dậy thì một trận mưa roi đã trút xuống. Từ đó
trở đi Lô-ra không rồi mắt rình mò cái bóng dáng bé nhỏ của Ma-ri-na. Còn
Ma-ri-na thì cúi gập người lại dưói sức nặng của hai cái thùng to tướng, suốt
ngày cô phải gánh nưốc và bê thức ăn cho súc vật. vết bỏng trên cánh tay
chữa lên da non đã bị thối loét, nên chẳng những lúc làm việc cô thấy khó
khăn hơn, mà trong khi đi đứng cô cũng thấy vướng. Vậy mà ngày nào cũng
vẫn bị roi vụt tới tấp vào vai, vào lưng, vào cánh tay đau của cô.

Vì làm việc nhiều, vì đau đớn, vì những lời đay nghiến hàng ngày mà
Ma-ri-na bị kiệt sức, và gần như mất trí. Hễ nghe tiếng còi xe hơi là cô lập
cập run lên như đang cơn sốt, chạy núp vào sau lưng các bạn, cố không cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.