NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 387

- Thôi chiều mai các con trao nhẫn cho nhau đi, chắc là vào giờ này con
Lô-ra nó sẽ dễ chịu đấy. Con thấy thế nào?

Hen-rích bực cả mình, nhưng anh gượng đáp:

- Thưa ba, thế cũng được!

Thế là chiều hôm sau, người ta tổ chức lễ đính hôn. Lô-ra lại phải chịu
đựng thêm một nỗi thất vọng nữa: Á biết rằng vì bệnh tình của mình nên
buổi lễ chắc sẽ không được nghiêm trang, tuy nhiên ả vẫn mong khách,
mong quà tặng, mong những lòi chúc tụng. Nhưng lúc đó toàn nước Đức
đang có quốc tang, nên Béc-gôn không thể để cho người ngoài biết ngày lễ
đính hôn của con gái lão. Nếu làm linh đình thì có thể gây điều bất lợi cho
Hen-rích nữa. Thế là, ngoài mấy bố con trong nhà ra, chẳng còn ma nào
khác.

Nhưng rồi mọi việc cũng được dàn xếp đâu vào đấy. Sau khi đeo chiếc
nhẫn cưới vào ngón tay bên phải, Lô-ra khóc òa lên - ả muốn đeo vào tay
trái, nhưng tay trái đã bị bỏng.

Chiều hôm ấy, họ ăn cơm ngay cạnh giường của Lô-ra, trong tiếng rên
rỉ của ả, vì ả quên bẵng mất là mình cần phải ngậm mồm ngậm miệng.

Sáng ngày, Hen-rích lên đường. Chỉ một mình Béc-gôn tiễn anh ra ga.

- Con nhớ tất cả những điều cha con ta bàn bạc chứ?

- Thưa ba, vâng ạ!

- Con có hiểu là không nên lộ cho một kẻ nào khác biết câu chuyện
giữa chúng ta không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.