NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 397

thương cà mèng này.

Mi-le được dành một buồng riêng trên gác hai... Bác sĩ đưa hai người
vào tận cửa và dặn trước:

- Sau khi mổ, bệnh nhân cần được yên tĩnh! Tôi tha thiết yêu cầu các
ông không nên ngồi lâu quá.

Lời dặn đó chẳng qua là một thủ tục thông thường, bệnh nhân vẫn
khỏe, tuy người hơi mệt và xanh.

Mi-le kể cho Hen-rích và Dô-ghen nghe việc xảy ra. Chiều hôm qua
một đội du kích khá đông tấn công vào đại đội bộ binh bảo vệ đỉnh đèo cao
quét sạch cả đại đội ấy rồi ào ạt kéo xuống núi. Mi-le từ đâu lại dẫn xác đến
đó, chẳng còn đường nào thoát nên phải hai tay hai súng chống cự, không
may một mảnh lựu đạn của du kích cắm phập vào chỗ xương bả vai trái.

- Này, chỉ còn nửa phân nữa thôi thì mảnh lựu đạn trúng phổi!- Giọng
Mi-le kiêu hãnh. Bây giờ mọi việc đã kết thúc một cách bình an vô sự, hắn
tự hào, ra điều ta đây cũng có tham gia vào trận đánh - vết thương này chắc
chắn sẽ có một chiếc mề đay bù lại, và nó còn là một chiến công cho tổ quốc
nữa đấy.

- Ông xen vào cái chuyện ấy vô ích quá, ông Mi-le ạ, vì nó có thể đưa
đến một kết quả tai hại hơn thế nhiều - Hen-rích nói có vẻ trách móc - Thế
còn cái lũ bảo vệ đỉnh đèo biến đi đằng nào?

- Sau phút đầu tiên bị tấn công như vũ bão chúng tan tác chẳng còn một
tên. Phúc đức cho tôi đã kịp thời chui vào xe... Bây giờ gớm lắm, bọn du
kích có thể đánh úp bất cứ lúc nào. Một đoàn đông như thế từ trên núi tràn
xuống đòi hỏi chúng ta phải đề phòng thật cẩn thận. Dĩ nhiên là Bộ tư lệnh
sư đoàn sẽ thi hành mọi biện pháp cần thiết, nhưng sở SS của chúng ta cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.