NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 398

cần ra tay. Tiếc là tôi phải nằm một chỗ khi có công việc cấp bách. Tôi gọi
các ông đến đây để bàn xem có nên tìm ngưòi giúp Dô-ghen trong thời gian
tôi bị thương không? Còn vết thương này thì phải lập tức báo về Li-ông...

Hen-rích liếc nhìn Dô-ghen. Đôi má hồng hào của gã vụt đỏ ửng, môi
gã run lên giận dữ.

- Xin lỗi hai ông cho tôi được phát biểu trước với tư cách là một người
tham gia ý kiến. Theo tôi thì, thưa ông Mi-le, ông Dô- ghen thừa sức đảm
nhiệm chức vụ thủ trưởng, ngay cả trong những ngày sóng gió này. Mấy lại
ông phải nằm nhà thương cũng không lâu lắm cơ mà. Tất nhiên là công việc
của ông Dô- ghen sẽ bề bộn hơn, nhưng ông ta vẫn có thể nhờ tôi giúp đỡ
trong những việc không có tính chất bí mật quan trọng.

- Rất sung sướng vì ý kiến của chúng ta thống nhất với nhau. Vấn đề
đưa người mới vào chỉ tổ làm cho công việc thêm rắc rối và làm cho ông
Dô-ghen phải bỏ bê cả việc chính, vì nào phải hướng dẫn công việc cho họ,
nào giúp họ làm quen với hoàn cảnh, thế là thêm phức tạp lôi thôi... Còn ý
kiến ông hứa giúp cho một tay thì quý hóa quá! Thú thật là tôi chả dám nghĩ
đến việc nhờ vả đó.

- Giờ thăm bệnh nhân đã hết!- Bạc sĩ thò đầu vào cánh cửa hé mở gắt
gỏng báo tin.

- Thong thả, tôi cần dặn riêng ông Dô-ghen việc này nữa.
Hen-rích đứng lên:

- Thế thì tôi sẽ không làm phiền các ông. Tôi xin đợi ông Dô- ghen ở
tại phòng đợi hoặc trong ô-tô vậy.

"Tất nhiên, giá mà nghe được câu chuyện giữa chúng với nhau thì tốt,
nhưng không nên để cho Dô-ghen thấy là mình chú ý đến công việc của sở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.