NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 408

Dô-ghen phải giấu nỗi lo lắng của gã. Gã không dám thú nhận với Hen-
rích rằng gã rất sợ đi đêm, nhất là dạo này một đội du kích khá đông đã
xuống núi.

Đứng mười sáu giờ hai mươi, Hen-rích và Dô-ghen đón Béc- ti-na ở ga
xe lửa.

- Ngọn gió lành nào đã đưa cô đến vùng của chúng tôi vậy?- Hen-rích
cất tiếng hỏi Béc-ti-na khi ả vừa bước xuống bậc toa.

Béc-ti-na diện bộ quân phục duyệt binh.

Dô-ghen liếc nhìn Béc-ti-na không giấu nổi lòng cảm phục.

- Thưa Nam tước, đối với kẻ thạo điều khiển cánh buồm thì ngọn gió
nào chẳng là ngọn gió lành... Còn đây là ai thế? - Béc- ti-na chìa tay về phía
Dô-ghen - Anh Hen-rích, em có cảm tưởng hình như là những sĩ quan đẹp
trai nhất của quân đội chúng ta đều tập trung tất vào sư đoàn anh. Thế chúng
ta phải đi đâu và đi bằng cách nào bây giờ?

- Mọi việc đều tùy theo ý thích của cô: chiều nay có thể đi ô- tô, hoặc
sáng mai thì đi tàu hỏa.

- Em đồng ý cả hai cách ấy, vậy anh muốn thế nào tuỳ anh.

Hen-rích đã thuê sẵn cho Béc-ti-na một phòng trong khách sạn sĩ quan,
nhưng ả không thích nằm nghỉ. Trái lại ả muốn ăn cơm rồi đi dạo phố.

Sau khi chia tay, Dô-ghen đến gặp Phai-phe để thảo luận tỉ mỉ giờ lên
đường, còn Béc-ti-na và Hen-rích thì rẽ vào tiệm ăn. Hai người thuê một
phòng ăn riêng. Nhận thực đơn xong, người bồi bàn bỏ đi ra, Béc-ti-na liếc
Hen-rích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.