NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 479

hiểm đang kề ngay sau gáy mình. Hen-rích nhô vai lên một tí, quay đầu sang
bên lần lượt hôn vào hai bàn tay của Mô-níc. Đôi mắt nàng mỉm cười với
anh rồi nàng nói tiếp, giọng nghiêm nghị say sưa:

- Anh, giá mà anh biết được nỗi lo sợ của tôi, khi lần đầu tiên tôi cảm
thấy tôi yêu anh! Tôi suýt chết vì đau khổ anh ạ. Nhưng sau khi tôi hiểu rằng
anh cố ý để lá thư của Lê-véc cho tôi xem, sau chuyến đi Bông-vin, sau khi
anh cứu Lút-vin... Và khi tôi biết rằng chính anh yêu tôi... Có đúng thế
không, anh Hen-rích?

- Đúng thế, Mô-níc ạ.

- Tôi đã biết, biết lâu rồi! Vậy mà nghe anh nói lên lời đó tôi vẫn thấy
sung sướng. Anh cùng trốn vào núi với chúng tôi đi, và mãi mãi, mãi mãi
chúng mình sẽ sống bên nhau! Đúng không anh?

Nàng tin vào điều đó lắm và nàng đang đợi một lời đáp ngắn ngủi.
"Đúng".

Hen-rích nhè nhẹ gỡ hai tay Mô-níc xuống khỏi vai mình, dìu nàng đến
đi-văng, đặt nàng ngồi xuống rồi ngồi lên chiếc ghế đẩu bên chân nàng.

- Mô-níc, tôi không thể làm như thế được đâu - Anh nhìn nàng đầy vẻ
âu yếm và buồn bã.

- Tại sao?- Câu hỏi nhỏ tuy chỉ vừa đủ nghe nhưng vang lên như một
tiếng rú thất thanh, đôi mắt Mô-níc ngây dại, toàn thân nàng căng thẳng.
Chợt nàng rướn người về phía trước, không động đậy, van lơn, chờ đợi.

- Tôi không có quyền hành động như vậy! Mô-níc, cô hiểu cho tôi, tôi
không có quyền!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.