NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 482

- Thôi, chẳng việc gì đâu mà lo. Tôi hứa với cô là sẽ hết sức thận trọng.

Nước mắt chạy vòng quanh mi mắt Mô-níc. Để giấu không cho Hen-
rích thấy, nàng đứng lên, đi lại trước chiếc bàn nhỏ đặt bên cửa sổ, giật sợi
dây điện ra khỏi ổ cắm điện, xong nàng vén hai bức mành sang hai bên rồi
mở tung cửa sổ ra. Không khí trong lành, thơm ngát tràn vào phòng mang
theo sự tĩnh mịch của một thị trấn đang ngủ say. Nhà cửa, núi non bị bóng
tối trùm lên nom không rõ. Chỉ có bầu trời thật là hùng vĩ, mênh mông, lấm
tấm đầy sao. Tựa hồ như ngoài những vì sao ra, ngoài màu đen tuyền như
nhung, trên đời này không còn cái gì khác nữa. Chỉ có đôi trái tim đang thổn
thức đập trong hai lồng ngực, dưới bầu trời vằng vặc

Họ nép sát người vào nhau, lặng yên đứng bên cửa sổ.

- Mô-níc, em khóc đấy à? - Bất giác Hen-rích hỏi nàng, khi anh cảm
thấy đôi vai nàng run lên khe khẽ.

- Không, không, không việc gì đâu anh yêu của em. Em khóc vì trời
đẹp quá, khóc để cảm ơn đời đã đùm bọc lấy em. Và đùm bọc cả anh nữa!
Nhưng em khóc cũng vì hơi sò sợ đấy anh ạ. Vì anh với em chỉ là hai hạt cát
li ti giữa vũ trụ bao la này thôi.

- Mô-níc, anh và em là một phần của vũ trụ đấy chứ. Em có cảm thấy là
chúng mình đang vì mọi người và mọi người đang vì chúng mình không?

Ngoài hành lang vang lên tiếng chân bước của bà Tác-van, Mô-níc
nhanh nhẹn rời khỏi Hen-rích.

- Hen-rích anh - giọng nàng hấp tấp - Hôn em đi! Mai, ngày kia có lẽ
chúng mình không gặp nhau nữa, chúng mình hôn nhau để từ biệt đi anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.