NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 622

- Tất cả chạy chữa của tôi vô hiệu - Ma-ti-ni nói với Cu-bít đang đứng,
nhìn xác chết của thượng cấp với vẻ mặt chả lấy gì làm thương xót lắm - Có
mổ không?

- Tôi cho rằng thế cũng rõ rồi!... Ông Lút làm sao thế?

- Chuyện vặt! Đạn hơi sượt qua tay và... - Lút loạng choạng.

- Sao cậu cứ im đi thế? - Ma-ti-ni vừa trách vừa ôm quàng lấy vai Lút.
Lút bối rối mỉm cười và ưỡn thẳng người ra.

- Cam đoan với cậu rằng tớ thấy trong người rất khỏe, chỉ hơi mệt
xoàng thôi.

Không đếm xỉa đến lời phản đối của Lút, Ma-ti-ni cứ dẫn anh vào
phòng mổ chăm chú xem xét và băng lại vết thương.

- Quả thực chả có gì trầm trọng. Nhưng cần có sự yên tĩnh. Bạn ạ, đành
phải cho bạn vào viện nằm vậy.

- Lạy giời! Thế thì tớ đến ốm thật mất... Nằm ở nhà tốt hơn. Cậu sẽ đến
thăm tớ chứ?

- Cậu phải được chăm sóc, cho nên tó sẽ lôi cậu về đằng chỗ tớ- Hen-
rích thay mặt mọi người quyết định - Ma-ti-ni, cậu đồng ý không?

- Phải đồng ý vậy. Thế thì lên đường ngay đi thôi. Lút cần được yên
tĩnh.

- Còn tôi thì phải báo cáo lên Bộ tham mưu tập đoàn quân về trận đột
kích của du kích rồi cũng sẽ đến đằng các ông - Cu- bít ra đến ngoài cửa còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.